Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1267: Vẫn phải tiếp tục đấu (tt)

Chương 1267: Vẫn phải tiếp tục đấu (tt)Chương 1267: Vẫn phải tiếp tục đấu (tt)
Sau khi Tương T¡ Tiên và Tả Điệp nghe xong thì ngây ngẩn cả người: "Muốn hắn tự kiếm lối vào của thế giới Huyền Thổ?"
"Đây không phải ngầm từ chối hắn sao?"
Dận Khuyết rất vui vẻ, giống như trúng thưởng lớn vậy: "Haha, đại trưởng lão cũng cho hắn đủ thể diện rồi, nếu hắn không tìm thấy đó là chuyện của hắn, không thể trách người khác được."
Chưa hết, hắn ta còn vỗ mông ngựa đại trưởng lão một câu: "Đại trưởng lão anh minhl"
Sau khi Tả Điệp suy nghĩ tỉ mỉ một phen, cũng không kìm được than thở: "Gừng càng già càng cay. Đại trưởng lão không hổ là đại trưởng lão."
"Chẳng trách vẻ mặt tên kia khó coi như vậy."
Bên này Tương Tỉ Tiên thở dài sâu kín.
Nữa rồi.
Vẫn còn muốn tiếp tục đấu sao?
Tả Điệp biết lo lắng trong lòng Ti Tiên tỷ tỷ.
Nàng ta an ủi Tương T¡ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, yên tâm đi, lần này cách làm của đại trưởng lão vạn vô nhất thất, tên họ Mộc kia sẽ không cách nào phản kích được đâu."
"Trừ phi hắn có thể tìm được cửa vào."
Dận Khuyết ha ha cười không ngừng, hắn ta vui đến mức hận không thể hát vang một khúc: "Đại tiểu thư, không cần lo lắng, lối vào của thế giới Huyền Thổ ở đâu không mấy người biết."
"Không ai nói cho hắn, cho dù hắn có tìm cả một đời cũng tìm không thấy."
Tương T¡ Tiên lại không lạc quan như vậy, nàng ta lắc đầu: "Thủ đoạn của Mộc công tử, các ngươi cũng từng được lĩnh giáo rồi."
"Nói không chừng hắn thật sự có thể tìm được đấy."
Còn bên này Lữ Thiếu Khanh thở phì phò trở về, Tiêu Y lập tức lại gân an ủi, làm tiểu sư muội tri kỷ: "Nhị sư huynh, không cần tức giận, chúng ta từ từ nghĩ cách."
"Tức giận? Tại sao phải tức giận?"
"Chuẩn bị một chút, ban đêm chúng †a bắt đầu tiến vào thế giới Huyền Thổ."
"Cái gì?" Tiêu Y ngây dại. Sau đó, nàng hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Nàng sờ sờ lỗ tai của mình, hỏi lần nữa: "Nhị sư huynh, huynh, huynh nói cái gì
"Chuẩn bị xuất phát."
Kế Ngôn cũng ném sang ánh mắt tò mò: "Đệ biết cửa vào ở đâu?"
"Nói nhảm!" Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý nói: "Bằng không, sao ta dễ dàng buông tha cho lão như vậy?”
"Ở đâu?" Tiêu Y kích động, hưng phấn hỏi: "Nghe ý tứ của đại trưởng lão bọn họ thì lối vào của thế giới Huyền Thổ không mấy người biết, vô cùng bí ẩn, thế mà Nhị sư huynh lại biết, quá lợi hại."
Vẫn là Nhị sư huynh mình lợi hại.
Ở tổ chức Thí Thần này không có mấy người từng tới thế giới Huyền Thổ, người biết lối vào ít càng thêm ít.
Người bản địa tổ chức Thí Thần cũng không biết, kẻ ngoại lai mới đến vài ngày như Lữ Thiếu Khanh lại biết ở đâu.
Làm sao không khiến Tiêu Y bội phục cho được.
"Nói nhảm, cũng không xem thử ta là ai?" Lữ Thiếu Khanh kiêu ngạo một chút, sau đó căn dặn Tiêu Y nói: "Mau chuẩn bị cẩn thận, đến lúc đó tụt lại phía Sau, ta cũng mặc kệ muội."
"Nhị sư huynh, huynh định làm gì?" Tiêu Y nghe ra được trong lời nói của Lữ Thiếu Khanh có ý khác."
"Đến thế giới Huyền Thổ, sau khi giải quyết xong đương nhiên phải lặng lẽ rời khỏi nơi này." Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y với ánh mắt dùng để nhìn kẻ ngốc: "Nếu không chẳng lẽ ngoan ngoãn ở lại đây làm công cho bọn hắn?” Đại trưởng lão là Hóa Thần, thái độ của Lữ Thiếu Khanh đối với ông ta không hề khách khí nhưng đại trưởng lão vẫn dễ dàng tha thứ nhiều lần, đối xử nặng nề với hắn nhất cũng chỉ đánh hắn một cái cho hắn nằm bẹp trên đất chứ không đánh chất.
Từ đó có thể thấy, đại trưởng lão chắc chắn có việc cần đến nhóm Lữ Thiếu Khanh, nếu không thân là tồn tại bậc này không cần thiết phải dễ dàng tha thứ như vậy.
Bởi vậy Lữ Thiếu Khanh không định ở lại đây làm việc cho đại trưởng lão.
Đi thế giới Huyền Thổ giải quyết xong việc của mình sẽ lập tức chuồn đi, chạy được bao xa thì chạy bấy xa.
Nơi này cách trung tâm thế giới cũng không xa lắm, một khi đến nơi thích hợp sẽ lập tức về nhà. Sống chết nơi này, hắn không xen vào.
"Nhị sư huynh, huynh làm như vậy không sợ đại trưởng lão sao?"
"Sợ chứ” Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận: "Hóa Thần hậu kỳ, ai không sợ? Nếu không ta bỏ chạy làm gì?"
"Có trời mới biết hắn muốn chúng ta làm cái gì? Muốn chúng ta lưu tại nơi này bao lâu? Mạo hiểm cũng phải thử một lần."
"Muội cảm thấy băn khoăn, muội có thể lưu lại, ta không ngăn cản muội."
Tiêu Y vội vàng lắc đầu, nơi này so với Thiên Ngự Phong, cho dù có tốt đến mấy thì cũng kém xa.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng của Chu Quang Viễn.
"Mộc huynh, Tiêu muội muội, Chu Quang Viễn cầu kiến."
Tiêu Y nghe xong, lập tức bĩu môi: "Tên đáng ghét lại tới."
"Vẫn để hắn vào sao?"
Lữ Thiếu Khanh quay người rời đi: "Ta đi bố trí vài trận pháp ở đây để che giấu tai mắt mọi người. Bảo tên kia cút đit"
Giờ Chu Quang Viễn đã hết tác dụng với Lữ Thiếu Khanh, không cần cố gắng hết sức để lung lạc kết giao nữa.
Hơn nữa, hắn ta dám có suy nghĩ khác với sư muội mình, không đánh chết coi như hắn ta may mắn rồi.
Tiêu Y vui nhất chính là nghe được câu này, lập tức cao hứng trở lại: "Được."
Sau đó Tiêu Y hào hứng lao ra, nói với Chu Quang Viễn: "Cút đi!"
Chu Quang Viễn thấy Tiêu Y bước ra liền tự nở nụ cười xán lạn hơn.
Hắn ta biết được từ miệng sư phụ đại trưởng lão gây khó khăn cho Lữ Thiếu Khanh nên hắn ta lập tức chạy đến, muốn an ủi Tiêu Y một phen, để Tiêu Y cảm động với mình, sau đó lại đi tìm kiếm giúp lối vào của thế giới Huyền Thổ, cứ như vậy, là có thể giúp tình cảm tiến thêm một bước.
Nhưng hắn ta không ngờ Tiêu Y vừa bước ra đã ném cho hắn ta hai chữ này.
Sửng sờ.
"Tiêu muội muội." Chu Quang Viễn vội vàng nói: "Ta nghe nói chuyện của đại trưởng lão và các muội rồi, ta tới để giúp đỡ"
"Ta quen thuộc nơi này, ta có thể giúp các muội cùng đi tìm kiếm lối vào thế giới Huyền Thổ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận