Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1101: Nó trêu chọc ngươi à? Sao tức giận thế

Chương 1101: Nó trêu chọc ngươi à? Sao tức giận thếChương 1101: Nó trêu chọc ngươi à? Sao tức giận thế
Kế Ngôn nhìn tình cảnh trước mắt: : "Chỉ có kẻ yếu mới có thể thổ huyết."
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành: "Không sai, đối với đại lão mà nói, huynh chỉ là gà yếu. Gà yếu ấy mà, bị đánh chết sẽ chẳng ai đau lòng mà còn trở thành trò cười."
Kế Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Đệ muốn nói cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ giáo dục Kế Ngôn, lời nói thấm thía: "Ta muốn nói là, sau này huynh vẫn nên an phận một chút cho ta, đừng cứ thấy đại lão nào đó là liền xông lên."
"Bà nội nó, huynh bị đánh chết thì không sao, nhưng sợ huynh làm liên lụy ta, biết không?” Kế Ngôn cười lạnh một tiếng: "Ha ha..."
"Huynh ha cái gì?" Lữ Thiếu Khanh lúc này khó chịu: "Ta có lòng tốt nhắc nhở huynh, huynh nghe không lọt tai à?"
Câu trả lời của Kế Ngôn vẫn là: "Ha ha..."
"Quá đáng." Lữ Thiếu Khanh giận dữ: "Cái tính cách này của huynh ta không thể nào nhịn được, giờ ta sẽ giết chết huynh, sau khi trở về, ta sẽ bảo sư muội ánh luôn phần hiếu tâm với sư phụ của huynh."
Móa nó, nghe thấy tên mình xuất hiện, Tiêu Y kinh hãi.
"Nhị, Nhị sư huynhl" Tiêu Y vội vàng nhắc nhở, chỉ vào phía trước nói: "Con quái vật kia có biến hóa."
Lữ Thiếu Khanh nhìn lại, quái vật hấp thu sương mù màu đen ngoại trừ khí tức trở nên càng thêm cường đại, cả ngoại hình của nó cũng có vài biến hóa.
Gương mặt hình tam giác phát triển thành hình tròn, đường cong chỉnh thể trở nên nhu hòa vài phần.
Ngũ quan trên mặt quan càng thêm rõ ràng, có vài phần dấu hiệu giống với hình người.
Tay chân vốn thon dài uốn lượn giờ phát triển theo hướng thẳng ngắn.
Tóm lại một câu, nó đang phát triển theo hướng cân đối, khiến người ta có cảm giác hợp lý.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Chậc, phải hình dung như thế nào đây?"
Kế Ngôn nói: "Cứ tiếp tục thế này thì sẽ trở nên giống với nhân loại."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng là loại cảm giác này." Tiêu Y lại cúi đầu sờ sờ bộ ngực của mình, trên mặt đầu tiên là lộ ra vài phần ưu thương, sau đó lập tức trở nên đằng đằng sát khí.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, để ta đi làm thịt loại quái vật này."
Thật là đáng chết!
Chỉ là quái vật vì sao lại to đến như vậy?
Dựa vào cái gì?
Quái vật mà lớn như vậy có làm được cái gì chứ?
Để dùng sắc mê hoặc quái vật đực à?
Vừa nhìn là đã biết quái vật thối không biết nhân nghĩa liêm sỉ, là bích trì trong quái vật, người người có thể tiêu diệt.
Lữ Thiếu Khanh kì quái: "Muội tức giận như vậy làm gì? Nó có thù với muội à?”
"Nó trêu chọc muội à? Hay là nói dáng vẻ này của những người này làm muội tức giận?"
"Ta cảnh cáo muội, đừng có mà làm người tốt, muội dám đi làm Thánh Mẫu †a sẽ đi giết muội đầu tiên đấy!"
Tiêu Y vội vàng lắc đầu, thuận miệng tìm một nguyên nhân nói: "Chẳng qua ta cảm thấy quái vật càng ngày càng mạnh, tiếp tục sợ sẽ trở nên càng mạnh hơn."
Kế Ngôn lại nói: "Cũng được mà, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc nó mạnh cỡ nào?"
Con quái vật này không giống những con quái vật từng gặp trước đó.
Sương mù màu đen có thể khiến thực lực của nó tăng nhiều. Lữ Thiếu Khanh quả quyết nói với Tiêu Y: "Xuất thủ, giờ lập tức xuất thủ giết chết nó."
Quái vật còn đang biến hình, khí tức cũng đang liên tục tăng lên, đã đến Kết Đan trung kỳ, tương đương cảnh giới của Tiêu Y.
Hơn nữa bây giờ nó vẫn còn đang tiếp tục.
Tiêu Y nghe vậy, lúc này xuất thủ.
Nàng ta rất ghét con quái vật này.
Trường kiếm sáng lên hào quang màu xanh lam, Thanh Bình Kiếm quyết đánh ra.
Trong không khí tạo nên tầng tầng gợn sóng, như vô số tơ mỏng quấn về phía quái vật.
Bên này quái vật bị đánh cho trở tay không kịp, phân nộ gâm hét lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Y có thân hình nhỏ hơn mình, trong ánh mắt đều là sát ý.
"Đại Bạch, tiểu Bạch, cùng tiến lên!"
Tiêu Y đắc thế không nhường người, còn tiện thể bảo hai con linh sủng đồng loạt ra tay.
Tiểu viên hầu không biết tìm đâu ra một thân cây, đập ầm ầm xuống quái vật.
Cơ thể tiểu bạch hổ chớp động bổ nhào đến trước mặt quái vật, hổ trảo hung hăng lưu lại từng vết máu trên người quái vật.
Dưới sự liên thủ của một người hai linh sủng đã đánh cho quái vật kêu to ngao ngao.
Chẳng được bao lâu quái vật liền trọng thương, bị Tiêu Y một kiếm tước mất đầu, hơn nữa nàng ta dường như chưa hết hận, một kiếm chém quái vật thành hai khúc, máu đen vẩy ra.
Đại Bạch, tiểu Bạch và một người đã nện cho quái vật thành thịt muối, chết đến không thể chết lại được nữa.
Cuối cùng Tiêu Y vung ra một chưởng, một cỗ hỏa diễm phun ra đốt cháy sạch sẽ quái vật.
Cuối cùng Tiêu Y mới vỗ võ tay, dương dương đắc ý nói: "Giải quyết xong."
Quái vật đáng ghét, giờ thì chết rồi chứ?
Tiêu Y lanh lợi trở về, Lữ Thiếu Khanh vô cùng cạn lời: "Cần thiết phải vậy không? Nó đắc tội muội à? Nó nhìn lén Đại sư huynh muội à? Ra tay ác như vậy, thiêu cháy nó chỉ còn lại mỗi chút tro tàn."
Giết chết quái vật, Tiêu Y ưỡn ngực, cười tủm tỉm nói: "Đây không phải Nhị sư huynh đã chỉ dạy rất tốt sao?"
"Đối phó kẻ địch nên đuổi tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc không cho nó có bất kỳ cơ hội nào."
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng: "Không tệ, coi như muội vẫn có chút trí nhớ, đối phó với kẻ địch nên như thế, tuyệt đối không nên học Đại sư huynh của muội."
Mắt thấy không nói hai câu, Lữ Thiếu Khanh lại có dấu hiệu kéo chủ đề sang Kế Ngôn, Tiêu Y vội vội vàng nói sang chuyện khác, chỉ vào tộc nhân bộ tộc Định Ất đang nằm cùng một chỗ: "Nhị sư huynh, bọn hắn làm sao bây giờ?"
Phần lớn nhóm Côn Ngải đã ngất đi, chỉ còn vài người vẫn duy trì sự tỉnh táo, trong đó bao gồm cả Cát Cửu.
Cát Cửu nằm trên mặt đất, khiếp sợ nhìn nhóm Lữ Thiếu Khanh giống như gặp phải người ngoài hành tỉnh.
Cát Cửu không thể nào ngờ được Tiêu Y lại lợi hại như vậy, mang theo hai con linh sủng đánh cho con quái vật kia không còn chút mảnh vụn.
Thủ đoạn bạo lực, thực lực cường hãn hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài ngọt ngào ấy.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi tới trước mặt Cát Cửu, cười tủm tỉm với Cát Cửu: "Cô nương, Tế tư trưởng nhà ngươi đẹp trai thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận