Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1290: Không thể ăn, ngươi coi như phế rồi

Chương 1290: Không thể ăn, ngươi coi như phế rồiChương 1290: Không thể ăn, ngươi coi như phế rồi
"Đáng, đáng ghét..."
Bạch tuộc cố gắng giãy giụa cơ thể mình, há to mồm, nhưng cơ thể trống không khiến nó không cách nào phun mực được.
Tốc độ mọc xúc tu cũng chậm đến đáng thương, cố gắng nửa ngày cũng chỉ mọc ra được chút xíu, le que vài thước.
Mấy sợi xúc tu dài vài thước so với cơ thể trăm thước của bạch tuộc trông rất buồn cười.
Lữ Thiếu Khanh chống cằm, đứng ở bên đợi nửa ngày trời.
Nhìn bạch tuộc như bị táo bón, lâu như vậy mà chỉ thúc đẩy được mấy sợi xúc tu ngắn ngủn, Lữ Thiếu Khanh không nhịn được thất vọng lắc đầu, thở dài:
"Haizz, nhìn không ra đấy."
"Mọc ra lại mà cũng thế, vừa nhìn là đã biết vừa già, vừa khô, như khúc củi."
Sau đó hắn chỉ vào bạch tuộc nói: "Ngươi phế rồi!"
Bạch tuộc bị tức đến mức phun ra một ngụm huyết dịch màu xanh.
Khinh người quá đáng, không đúng, khinh bạch tuộc quá đáng.
"Ta, ta phải giết ngươi."
Đến lúc này, còn muốn ăn nó, có muốn nhịn cũng không nhịn được. .
Bạch tuộc điên cuồng, cũng không đoái hoài tới xúc tu đang mọc của mình, gầm nhẹ một tiếng, khống chế thân thể lao về phía Lữ Thiếu Khanh.
Thân thể cao lớn, phát ra âm thanh ùng ùng, mang khí thế vạn quân, hận không thể đập Lữ Thiếu Khanh thành thịt nát.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu một cái, bây giờ bạch tuộc chính là một con yếu gà.
Mặc Quân kiếm vung lên, bạch tuộc bị chém thành hai khúc, huyết dịch màu xanh xa trời phọt ra tại chỗ.
Mặc Quân thử hấp thu một chút, lập tức lao từ trong thân kiếm ra, nôn khan.
"Qet"
"Sao lại khó ăn như vậy?"
Lữ Thiếu Khanh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu để nhìn Mặc Quân: "Nói nhảm, giờ nó còn được bao nhiêu tỉnh hoa nữa chứ?"
Thứ Mặc Quân hấp thu năng lượng, mà bạch tuộc cho dù là linh lực hay tinh hoa sinh mạng đều đã tiêu hao hết bảy, tám phần.
Giống như một chén cháo gà ngon lành khi ăn gần tới đáy chén lại thêm đầy nước sôi vào, nếu có thể ăn ngon được mới là lạ.
Mặc Quân kêu to: "A, ta cũng muốn ăn nó, các ngươi đều có ăn, ta cũng muốn ăn."
Nó vốn là một kẻ ăn hàng, cho dù là kiếm linh, nó cũng muốn ăn gì đó.
Thôn phệ là kỹ năng tự mang của nó.
"Chờ một chút xem nó có chất bài tiết gì không, cho ngươi ăn một chút..."
Lữ Thiếu Khanh không nhân cơ hội hạ sát thủ mà sau khi chém bạch tuộc thành hai mảnh liền để mặc nó dính lại lần nữa.
Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, cơ thể bạch tuộc đã có màu xám trắng, đã bị tiêu hao gần hết rồi.
Lữ Thiếu Khanh mở miệng: "Đầu hàng đi, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, sau đó sẽ tha cho ngươi."
Bạch tuộc gầm lên, trong thân niệm mang theo căm hận nồng đậm: "Nằm, năm mơi"
Lữ Thiếu Khanh giật mình: "Ai nha, không ngờ tính tình ngươi cương liệt như vậy, thề chết không hàng, còn tốt hơn nhân loại rất nhiều."
Trong lòng bạch tuộc vô cùng căm hận, trong mắt nó Lữ Thiếu Khanh là một tên đại ma vương chính thống.
"Muốn nhốt ta, muốn chém từng mảnh trên người ta để ăn à? Ngươi nằm mơ đi!"
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: "Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ."
"Nào, ngươi mau đầu hàng đi!"
"Nằm mơ!" Bạch tuộc giận dữ quát một tiếng, sau đó nó há to miệng, một hạt châu từ trong miệng nó phun ra.
Một cỗ khí tức hủy diệt bùng nổ.
"Móa, ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.
Bạch tuộc phun ra nội đan, khí tức của nó trở nên uể oải không dao động.
Viên nội đan to như đầu người lớn tản ra khí tức hủy diệt khiến Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu.
Lữ Thiếu Khanh hét lên với bạch tuộc: "Chớ kích động, có gì từ từ nói."
"Có gì từ từ nói sao?" Thần niệm của bạch tuộc vẫn mang đầy oán hận: "Đi chết đi." Ăn xúc tu của ta, chém ta thành ra thế này còn có mặt mũi nói có gì từ từ nói.
Khí tức của nội đan bùng nổ, bên trong sáng lên quang mang, năng lượng bên trong một khi trút ra ngoài thì bạo tạc ban nãy sẽ một lần nữa xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, miệng măng to: "Khốn kiếp, đây là đồ của ta, ngươi dựa vào cái gì mà định làm nổ nó?"
"Dừng lại cho ta!"
Đây chính là nội đan yêu thú Nguyên Anh kỳ, cầm đi bán, chẳng phải dễ dàng kiếm được vài trăm, hơn mười triệu linh thạch sao?
Tên phá của, làm nổ nó ở đây chẳng phải là hành vi lãng phí sao?
Ngoài nghe một tiếng nổ ra thì có tác dụng gì chứ? Bạch tuộc nghe vậy càng giận hơn, quả nhiên, nhân loại đáng chết ngươi còn đang nhớ thương vật trên người ta.
"Đi chết, đi chết đi!"
Bạch tuộc giấy giụa thân thể, điên cưồng gầm hét lên, muốn lấy mạng đổi mạng với Lữ Thiếu Khanh.
Bạch tuộc tức giận thúc giục nội đan, đến bước này, chỉ có thể nổ nội đan liều mạng với đối phương thôi.
Ngay vào lúc ánh sáng nội đan sáng chói, lúc sắp bị nổ tung, một đạo thần thức cường đại giáng xuống.
Nó như đao nhọn đâm mạnh vào đầu bạch tuộc.
Đầu bạch tuộc bỗng nhiên choáng váng một chút, thân thức không mạnh của nó lúc này phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Bên này Lữ Thiếu Khanh chuyên tâm đối phó với bạch tuộc, vật lộn với thần thức của bạch tuộc.
Bên ngoài, Mặc Quân kiếm trong tay Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên rời tay, lao thẳng về phía nội đan của bạch tuộc.
Mặc Quân đứng trên thân kiếm, nhìn chằm chằm nội đan, nước miếng chảy ròng: "Ta muốn ăn, ta muốn ăn..."
Năng lượng tỉnh thuần trong nội đan có sức hấp dẫn cực lớn, lúc này không ăn, lúc nào mới ăn?
Tên lão đại kia thà đem đi đổi linh thạch cũng không cho ta ăn, vậy chỉ băng bây giờ ăn một bữa cho thỏa thích.
"Hừ hừ...' Mặc Quân lớn tiếng kêu, Mặc Quân kiếm nhanh như thiểm điện đâm trúng nội đan, cơ thể Mặc Quân trong nháy mắt tiến vào trong viên nội đan, ngốn từng ngốn năng lượng bên trong.
"Phù..." Lữ Thiếu Khanh thở phào một hơi, thi thể khổng lồ của bạch tuộc rơi xuống.
Thi thể mềm nhũn đã mất đi sinh cơ, rơi xuống bùn lầy bên dưới như bãi bùn nhão, dung nhập vào chung quanh và dần dần bị chìm xuống nước.
"Vẫn may." Lữ Thiếu Khanh cười đắc ý đứng lên: "Không có cách nào hỏi được tình báo từ miệng bạch tuộc nhưng có thể thu hoạch một viên nội đan cũng không tệ lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận