Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1747

Chương 1747Chương 1747
Mấy vị Hóa Thần Ma tộc, bao gồm cả Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà hưng phấn lên.
Mặc dù phòng tuyến nhân tộc trước mắt đây nhìn thì rất hùng vĩ, nhưng với Hóa Thần mà nói, chỉ cần chỉ mất một tí công thôi là có thể hoàn toàn phá hủy nó.
Vị Hóa Thần áo trắng kia của Ma tộc cười lên, tiếng cười âm nhu như một con rắn độc đang phì phì phun lưỡi: "Ha ha, nhân tộc, Hàn đại nhân cho cơ hội các ngươi không nắm chắc, đừng có trách ta."
"Hôm nay, các ngươi đều phải chết ở đây, dùng máu của các ngươi để tuyên cáo Thánh tộc chúng ta đã quay lại!"
Mấy vị Hóa Thần khác cũng cười lên, ánh mắt kẻ nào cũng đầy hung ác và tàn nhãn.
"Ha ha ha"
Bọn họ cười lên ha hả, không chút kiêng ky phát ra khí tức của mình.
Ủy áp cường đại không ngừng đánh thẳng vào Hoàng thành, trận pháp phòng ngự của Hoàng thành không ngừng sáng lên.
Thậm chí các tu sĩ nhân tộc còn nghe được tiếng pháp trận gãy răng rắc, hứng chịu uy áp của Hóa Thần, pháp trận có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Trời sắp sập rồi.
Vô số người sinh lòng tuyệt vọng.
Mà lúc này, Đoan Mộc Kình Thiên cười lên ha hả, nói với mấy vị Hóa Thần bên cạnh: "Mấy vị đại nhân, hay là chuyện này cứ giao cho ta đi."
"Giết bọn họ, không cần ô uế tay mấy vị đại nhân."
Chó săn nên có giác ngộ của chó sẵn.
Biểu hiện của Đoan Mộc Kình Thiên khiến cho mấy vị Hóa Thần Ma tộc rất hài lòng.
"Không sai." Hóa Thần Ma tộc áo trắng hài lòng gật đầu: "Nếu vậy, giao cho ngươi đi."
Dù giọng nói có vẻ hài lòng nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Kình Thiên lài tràn đây khinh bỉ.
Được cho phép, sát ý trong lòng Đoan Mộc Kình Thiên tăng vọt, khiến cho toàn thân lão ta bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Lão ta bước ra một bước, đứng trên không trung Hoàng thành. Tất cả mọi người đều vừa sợ vừa giận mà nhìn chăm chằm Đoan Mộc Kình Thiên. Thường thường, phản đồ sẽ khiến người ta thống hận hơn là kẻ địch.
Đồng thời, phản đồ giết đồng bào cũng sẽ tàn nhẫn hơn kẻ địch.
Đoan Mộc Kình Thiên dữ tợn nhìn doanh địa kéo dài liên miên không dứt dưới Hoàng thành, đã có tu sĩ vụng trộm chạy trốn.
Đối mặt với cục diện như vậy, không một ai tin tưởng còn có kỳ tích xuất hiện.
Sĩ khí đã gục, đấu chí cũng mất, nỗi sợ hãi thúc đẩy bọn họ làm đào binh.
"Hừ!" Đoan Mộc Kình Thiên hừ lạnh, ngưng tụ toàn lực, vỗ mạnh xuống Hoàng thành.
Mặc dù bị thương nhưng thực lực phát huy ra cũng không phải ở mức độ người thường có thể chống đỡ nổi.
Linh lực cường đại gào thét lao xuống, tựa như Thái Sơn áp đỉnh, tất cả trận pháp của Hoàng thành điên cuồng tỏa sáng, được tu sĩ thôi động muốn ngăn cản một chưởng này của Đoan Mộc Kình Thiên.
Chênh lệch thực lực quá lớn, cuối cùng vô số hào quang tắt ngúm, trận pháp không ngừng sụp đổ, tu sĩ không ngừng phụt máu đổ xuống.
ẦMI
Một tiếng vang thật lớn, phòng ngự mà nhân tộc đã hao tổn bao nhiêu tỉnh lực bố trí bị một chưởng của Đoan Mộc Kình Thiên phá hủy một cách nhẹ nhàng.
Uy lực cường đại khiến cho rất nhiều tu sĩ cấp thấp kêu thảm, hóa thành một chùm huyết vụ.
Ầm ầm!
Hứng một chưởng của Đoan Mộc Kình Thiên, tòa thành không lớn này gần như đã trở thành phế tích.
Tường thành, phòng ốc sụp đổ, mặt đất vỡ ra, rơi xuống, bụi đất bốc lên mù mịt.
Tất cả phòng ngự trong Hoàng thành đều hóa thành bột mịn.
Nhưng vì có Địch Bỉnh Châu và Ôn Thương bảo vệ, Nhan Hồng Vũ và phần lớn tu sĩ không bị thương tổn gì.
Cũng nhờ có pháp trận của Hoàng thành, một chưởng vừa rồi của Đoan Mộc Kình Thiên cũng chỉ hủy được Hoàng thành thôi.
"Hừ!" Đoan Mộc Kình Thiên thu tay đứng đó, có vẻ không hài lòng với kiệt tác của mình.
Theo như lão ta nghĩ, sau một chưởng này, cả Hoàng thành và bọn Nhan Hồng Vũ chắc chắn phải biến mất hoàn toàn mới phải. Ấy thế mà không ngờ một chưởng này lại không võ chết những kẻ kia, tỏ vẻ không như ý.
Đoan Mộc Kình Thiên hận lắm, lạnh lùng nhìn Địch Bỉnh Châu và Ôn Thương, cả hai người đều mạnh hơn lão ta, lão ta hấm hứ nói: "Hừ, hai người các ngươi đừng có không biết tốt xấu."
"Không biết tốt xấu?"
Địch Bỉnh Châu tức giận đến mức toàn thân phát run lên: "Lão tặc, nếu không phải có người cứu ngươi, ngươi đã chất từ lâu rồi."
Ôn Thương cũng nghiến răng đầy hận thù nói: "Ngươi sẽ chết không an lành đâu!"
"Chết không yên lành sao?" Đoan Mộc Kình Thiên cười lên ha hả, đến một bước này, nhìn kẻ mạnh hơn mình bị mình làm nhục như thế, đừng nói trong lòng lão ta vui sướng đến mức nào: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, kẻ ngu muội sẽ chết không an lành."
"Ta có đại nhân che chở, có thể cứu †a trong nguy hiểm, các ngươi thì sao?"
Đoan Mộc Kình Thiên càn rỡ đắc ý, đúng là tiểu nhân đắc chí, vô số tu sĩ nhân tộc nhìn thấy vậy mà lửa giận thiêu đốt trong lòng, hận đến nghiến răng.
Chỉ hận thực lực của mình không đủ, nếu không nhất định sẽ liều mạng với Đoan Mộc Kình Thiên.
"Tóm lại, hôm nay các ngươi chết chắc rồi. Không ai có thể cứu được các ngươi."
Đoan Mộc Kình Thiên thu liễm nụ cười, sát khí lại lần nữa tràn ngập, khi lão †a nhìn thấy Nhan Hồng Vũ thì ánh mắt lại càng thêm âm lãnh.
Lão ta cảm thấy mình phải chạy đi làm chó cho Ma tộc chỉ vì Nhan Hồng Vũ, vì nhân tình của Nhan Hồng Vũ.
Hận ý trong lòng khiến cho lão ta quyết định giết Nhan Hồng Vũ trước, phải nhục nhã nàng ta trước đã.
"Nhan Hồng Vũ, bây giờ ngươi hối hận lắm rồi phải không? Tưởng mình ôm được cái đùi to, không ngờ nhân tình của ngươi lại nhát gan như thế, ha ha ha."
"Ta nhớ rồi, bên cạnh hắn còn có mấy nữ nhân nữa phải không? Nói không chừng hiện giờ hắn đang cùng những nữ nhân khác điên loan đảo phượng, quên ngươi từ lâu rồi."
Nhan Hồng Vũ nhíu mày. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Noí lời như vậy mà không ngại mất mặt à?
Nàng ta thản nhiên nói: "Xin tự trọng."
"Làm có, cũng phải làm một con chó hiểu lễ phép."
Ngao Thương, Mị Phi bên cạnh không nhịn được mà hơi nhíu mày.
Sao lời này nghe quen quen.
A, nhớ lại.
Quả nhiên, đi lại với tên hỗn đản kia cũng sẽ bị lây nhiễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận