Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1449: Nha đầu kia đang nghĩ quẩn à (tt)

Chương 1449: Nha đầu kia đang nghĩ quẩn à (tt)Chương 1449: Nha đầu kia đang nghĩ quẩn à (tt)
Giản Bắc...
Giản Bắc sắp sụp đổ rồi, chưa từng thấy người như thế nào bao giờ.
Rốt cuộc Tề Châu có hoàn cảnh như thế nào mà có thể dưỡng dục ra nhân tài như vậy.
"Nào, nào, tranh thủ thời gian đặt cược, sau khi bắt đầu tỷ thí ta sẽ không nhận nữa đâu."
"Ngươi đặt sai à? Sao ngươi không đặt Trương Tòng Long, ngươi đặt tiểu nha đầu làm gì? Nào, phải đặt bên này này."
"Cái gì? Một ngàn viên linh thạch mà không cảm thấy ngại à? Người Trung Châu nghèo vậy sao? Đặt nhiều chút đi, đừng làm mất mặt người Trung Châu."
"Hay ngươi đặt tiểu nha đầu đi, ta không muốn ngươi thua quá khó coi, đến lúc đó không có linh thạch để mà ăn cơm ấy."
"Ê, ê, đã bảo đừng đặt tiểu nha đầu mà, nghe không hiểu tiếng người sao? Đúng rồi, bên này, đặt Trương Tòng Long đi, Trương Tòng Long chắc thắng, yên †âm đi, muốn hố cũng không phải hố vài viên linh thạch của ngươi."
Rất nhanh, trên mặt bàn của Lữ Thiếu Khanh đã bày đầy mấy cái trữ vật giới chỉ, bên trong chất đầy linh thạch, hơn mấy trăm vạn viên.
Nhiều người đặt Trương Tòng Long, đặt Tiêu Y chỉ lác đác vài người, số tiền cũng ít.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, mặt mày hớn hở, chỉ cần Tiêu Y thẳng, lại là một món tiền nhỏ.
Ai, kiếm tiền gian nan quá.
Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh hét to với Ngao Đức: "Ngao Đức, các ngươi không đặt à?"
"Đừng nói với ta là ngươi không dám nhé!"
"Năm trăm vạn viên linh thạch." Một trữ vật giới chỉ ném qua đến, Ngao Đức lạnh lùng nói: "Ngươi chờ khóc đi."
Nhìn thấy Ngao Đức đặt cược, càng nhiều người đặt cược theo, rất nhanh số tiền đặt cược Lữ Thiếu Khanh nhận đã hơn ngàn vạn
Trên bầu trời xa xăm, Trương Tòng Long đeo bội kiếm đứng lơ lửng trên không, ánh mắt như điện, đâm thẳng Tiêu Y.
Tiêu Y ôm đại Bạch, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Không còn cách nào khác, Trương Tòng Long được mệnh danh là người thứ hai Tê Châu, đối thủ mục tiêu trước kia là Kế Ngôn.
Đây chính là đối thủ của Đại sư huynh, giờ tới phiên mình đối phó.
Nhưng, chính như lời Nhị sư huynh nói, Trương Tòng Long thôi mà, Đại sư huynh và hắn ta đã không phải là người cùng đẳng cấp rồi.
Đại sư huynh hoặc Nhị sư huynh xuất thủ đối phó hắn ta đều tính là bắt nạt người khác, là một chuyện rất mất mặt.
Cho nên, giờ chỉ có thể để tiểu sư muội nàng ra tay.
Tiêu Y lấy giọng thương lượng, nói với Trương Tòng Long: "Ngươi rất mạnh, có thể cho ta chém ngươi trước vài kiếm không?"
Trương Tòng Long cười lạnh không thôi: "Ngươi tốt nhất xuất ra toàn bộ thực lực của mình đi, nếu không ngươi sẽ hối hận."
"Ta không có ý định thủ hạ lưu tình."
Nàng xuất ra bội kiếm của mình, hít sâu một hơi, chỉ vào Trương Tòng Long nói: "Tới đi, nỗi nhục của Tề Châu!"
"Muốn chết!"
Trương Tòng Long giận dữ, một kiếm vung ra.
"Ai nhai"
Tiêu Y quát to một tiếng, như sao băng rơi xuống mặt đất.
Một hiệp, Tiêu Y bị đánh xuống, như sao băng rơi, tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, không thấy bóng dáng.
Thấy cảnh này mọi người thất kinh. Sau đó liền cạn lời.
Chênh lệch thực lực không khỏi xa quá rồi nhỉ?
Chút thực lực ấy cũng dám khiêu chiến với Trương Tòng Long?
Ai cho dũng khí?
Ngao Đức thấy thế cười lên ha ha: "Ha ha, ngươi thua rồi!"
Ngao Thương được tạm thời thả về càng kêu to hơn, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh hô to: "Ngươi thua đi!"
Những người khác cũng ồn ào: "Ha ha, đưa tiền, nhanh, có chơi có chịu."
"Ha ha, làm cái mà làm thành thế này thì cũng là người đầu tiên đấy."
"Ha ha, phát tài rồi."
Lữ Thiếu Khanh đánh bay những bàn tay muốn lấy linh thạch đi: "Gấp cái gì? Nàng thua sao?"
"Xem tiếp đi!"
"Đúng rồi, để cho các ngươi không phải tiếc nuối, hiện giờ ta tiếp tục nhận đặt cược, nào, tới hết đây."
"Mấy người các ngươi muốn đổi đối tượng không? Đúng, đặt Trương Tòng Long chắc thăng không thua."
Giản Bắc rất cạn lời: "Đại ca, ngươi không lo lắng cho sư muội của ngươi à?"
"Lo lắng, nhưng cũng vô ích, đúng không?"
"Cho nên, chẳng bằng ta kiếm thêm chút linh thạch, đến lúc đó còn có chút linh thạch để đại táng phong quang cho nàng."
Giản Bắc không kìm được nhắc nhở: "Nếu nàng thua, ngươi phải trả tiền khô máu đấy." "Đúng, đúng,' Lữ Thiếu Khanh không tức giận, ngược lại hỏi Giản Bắc: "Ngươi có muốn đặt cược một chút không?"
"Đặt một ngàn vạn, đến lúc đó Trương Tòng Long thắng, ngươi sẽ có một ngàn năm trăm vạn, có thể đóng đủ học phí của muội muội ngươi."
"Leng keng!"
Giản Nam nhét một trữ vật giới chỉ trước mặt Lữ Thiếu Khanh, thản nhiên nói: "Năm trăm vạn, ta đặt Tiêu muội muội thẳng."
Vãi!
Người duy nhất không mù ở Trung Châu.
Lữ Thiếu Khanh u oán nhìn qua nàng ta: "Ta cảm thấy ngươi đặt sai rồi, đặt Trương Tòng Long đi!"
Giản Nam ha ha cười lạnh: "Đặt Tiêu muội muội."
"Không nhận!" Lữ Thiếu Khanh tức giận: "Người một nhà, đừng tới quấy rối."
Lữ Thiếu Khanh đau lòng ném trả trữ vật giới chỉ lại: "Một nữ hài tử như ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, thôi đi"
Tiếp theo cảnh cáo Giản Nam: "Đừng quấy rối."
Nói đùa, Giản Nam đặt rồi, những người khác nhao nhao làm theo thì thế nào?
"Ta cứ muốn vậy đấy." Giản Nam lộ ra vài phần tư thái tiểu nữ nhân, các trư ca xung quanh nhìn thấy mà ngây người.
Mặc dù nàng ta đã cải trang nhưng dáng người, khí chất đều bày ra ở đấy, vừa nhìn đã biết là mỹ nữ.
Nhìn đông đảo Trư ca có dấu hiệu học theo, lúc này Lữ Thiếu Khanh hét lớn: "Không nhận nữa, chờ kết quả tỷ thí đi."
"Chớ quấy rầy, lo xem đi, còn ồn ào nữa ta không thu tiền đặt cược của các ngươi đấy."
Giản Bắc lẩm bẩm: "Chơi không lại liền lật bàn, rất vô sỉ."
Giọng nói tức giận của Ngao Thương lại một lần nữa truyền đến: "Tiểu tử, ngươi không chịu nhận thua đúng không?"
"Gấp cái gì? Ngươi mù à?" Lữ Thiếu Khanh không hề căng thẳng, chỉ về phía Tiêu Y rơi xuống.
Mọi người nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh chỉ, phát hiện Tiêu Y từ dưới đất leo lên.
Nàng điềm nhiên như không có việc gì vỗ vỗ quần áo, sau đó lại bay lên. "Đáng ghét, tiểu nhân vô sỉ!" Tiêu Y chỉ vào Trương Tòng Long mắng to.
Trương Tòng Long không hề kinh ngạc khi thấy Tiêu Y bình yên vô sự, giống như đã đoán trước, hắn ta cười lạnh: "Nói đến vô sỉ, có ai hơn được Nhị sư huynh ngươi?"
Lời này mặc dù trong lòng Tiêu Y đồng ý nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ gìn một chút: "Vu khống sư huynh ta, xem chiêu!" Chương 1450: Trương Tòng Long đã biến thành Trương Tòng Trùng
Tiêu Y không tiếp tục ẩn giấu thực lực của mình, khí tức trong người bộc phát, uy áp Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt tràn ngập ra.
Thấy cảnh này, mọi người đều kinh ngạc.
"Móal"
"Ta, ta không nhìn nhầm chứ?"
"Nàng ta là Nguyên Anh kỳ? Hơn nữa còn cảnh giới tầng hai?"
"Nàng ta bao nhiêu tuổi chứ?"
Cốt linh của Tiêu Y không gạt được người khác, vừa nhìn liền biết Tiêu Y mới hai mươi tuổi, trẻ như vậy đã là Nguyên Anh kỳ, quả thực khiến nhiều người kinh ngạc đến mức rớt cằm. Nhưng dù là đám Ngao Đức hay Trương Tòng Long đều không bất ngờ lắm.
Lữ Thiếu Khanh dám phái Tiêu Y ra trận, trong lòng bọn hắn đã có suy đoán.
Nhưng, suy đoán thì suy đoán, khi tận mắt nhìn thấy trong lòng vẫn không thể không chấn kinh.
Đặc biệt là Trương Tòng Long, nụ cười trong nháy mắt biến mất, sắc mặt âm trầm giống như sư phụ hắn ta chết vậy.
Lại là một thiên tài sao?
Kế Ngôn là thiên tài, sư muội của hắn cũng là thiên tài.
Trương Tòng Long ngẫm lại đều cảm thấy trong lòng ấm ức.
Người so với người, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy? "Xú nha đầu, đừng tưởng rằng ngươi là Nguyên Anh thì có thể khoa trương trước mặt ta."
Thời Liêu đè ép cơn tức giận trong lòng, hung hăng nói.
"Bớt nhiều lời xem ta đánh bại ngươi như thế nào."
"Cuồng vọng!" Trương Tòng Long xuất thủ lần nữa.
Hai người bắt đầu chính thức giao thủ.
Trương Tòng Long thiên phú hơn người, trong mấy năm ngắn ngủi đã liên tục đột phá, tiến thẳng đến Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tầng bốn khiến người †a lau mắt nhìn.
Trương Tòng Long cầm bội kiếm trong tay, trường kiếm hơi sáng lên, một kiếm vung ra. Tia sáng màu vàng nhàn nhạt mang theo kiếm ý, mãnh liệt tuôn ra hóa thành một đạo kiếm quang kinh khủng, không gian xung quanh liên tục rung động.
Thiên địa phát ra tiếng thét to lớn, thanh thế doạ người.
Người vây xem không kìm được kinh hô một tiếng: "Đây chính là thiên tài Tề Châu, rất mạnh."
"Không tệ, quá cường đại!"
"Ở Trung Châu này cũng được coi là thiên tài hàng đầu, rất mạnh."
"Nha đầu kia vô danh, mặc dù cũng là Nguyên Anh kỳ nhưng cũng có khoảng cách rất lớn."
"Đúng đấy, học sinh học viện Trung Châu chúng ta nếu ngay cả một người ngoài còn không đánh lại thì còn học cái quái gì?" Đám người nghị luận ầm ï, đều cho rằng Trương Tòng Long thắng chắc.
Tiêu Y đối mặt với công kích khí thế hung hăng của Trương Tòng Long thì trở †ay một kiếm, kiếm quang màu lam nhạt như một đường vòng cung, lăng không mà lên.
"Rầm!"
Hai đạo kiếm quang va nhau, hai cỗ kiếm ý khác biệt va chạm.
Trong mắt của mọi người, như màu lam chợt lóe lên trên bầu trời.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, thần sắc bình tĩnh, trong lòng càng thêm yên tâm.
Trương Tòng Long, yếu quá, ừm, đã biến thành Trương Tòng Trùng rồi.
Sau khi đỡ được một kiếm này của Trương Tòng Long, Tiêu Y chớp chớp hai mắt to, tránh né một hồi, nàng cảm thấy hình như cũng không mạnh như mình tưởng.
Một kiếm kia khí thế hưng ác, nhìn thì tưởng như hủy thiên diệt địa, nhưng thực ra chỉ là nhìn thì đẹp mà không dùng được.
Nàng còn chưa hoàn toàn dốc hết sức ra đâu.
Nghĩ một lát, Tiêu Y lại hét lớn một tiếng: "Đón lấy chiêu này của ta!"
Lan Thủy Kiếm khẽ run lên, như mặt nước bình tĩnh bị đánh vỡ.
Tầng tâng gợn sóng lăn tăn, sau đó, từng đóa hoa lục bình trên mặt nước lao tới bao phủ Trương Tòng Long.
Thanh Bình kiếm quyết!
Tiêu Y chẳng thèm để ý tới Trương Tòng Long.
Nguyên Anh thì sao chứ? Hắn còn mạnh hơn cả Tiêu Y.
Trương Tòng Long khinh miệt nói: "Sư huynh của ngươi đã không phải là đối thủ của ta, chứ đừng nói là ngươi."
Kiếm khí của gã ta bành trướng, kiếm ý nồng đậm quấn vòng quanh thân. Gã ta bước ra một bước, vung một kiếm lên, tàn nhãn lăng lệ nói: "Ta cũng lĩnh ngộ được kiếm ý trước khi tiến vào Nguyên Anh."
Kiếm ý vẫn luôn là tâm bệnh của Trương Tòng Long, nhưng trước khi bước vào Nguyên Anh gã ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tâm bệnh đã khỏi.
Kiếm quang của Trương Tòng Long là loại lăng lệ, mang theo hào quang màu vàng nhàn nhạt, như bão cát vô tận bị cuốn lên.
Che khuất cả bầu trời, gào thét mà đến lao tới muốn hoàn toàn vùi lấp Tiêu Y.
Đồng thời, âm thanh của gã ta vang vọng cả đất trời, vọng vào tai mọi người như muốn tuyên cáo sự lợi hại của mình với thế nhân.
Đám người nghe vậy thì giật mình, không thể không sợ hãi thán phục: "Quả là một thiên tài!"
"Đúng vậy, lĩnh ngộ kiếm ý ở Kết Đan kỳ khác với lĩnh ngộ kiếm ý ở Nguyên Anh kỳ."
"Quả nhiên, Trương Tòng Long chính là nhân trung long phượng."
"Rất mạnh, nha đầu này chắc chắn không phải là đối thủ."
Đông đảo người vây xem đều phấn chấn tinh thần, hưng phấn vô cùng, không ít người đặt cửa Trương Tòng Long thắng, bọn họ đứng về phía Trương Tòng Long. Ngao Thương cũng phấn chấn vô cùng, khuôn mặt sưng vù tràn đầy hưng phấn.
Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh tràn đầy oán hận: "Hừ, ta nhất định phải cho ngươi đẹp mặt."
"Phái một xú nha đầu đến mà muốn thắng à? Nằm mơi"
Ngao Đức thản nhiên nói: "Yên tâm đi, Trương Tòng Long là một thiên tài, sẽ không thua đâu."
Mặc dù là bên phe mình, nhưng giọng nói của Ngao Đức vẫn hơi khó chịu. Tên thiên tài này có thiên phú cao hơn hắn ta.
Ngao Tuyển, Ngao Lương đều nhao nhao gật đầu đồng ý, tỏ vẻ ủng hộ đại ca nói không sai.
Giản Bắc cũng hơi lo lắng, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, huynh xác định có thể làm được chứ?"
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Bình tĩnh chút đi, không phải chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ thôi sao? Có gì mà phải lo lắng?"
Nguyên Anh nho nhỏ?
Lời này mà ngươi cũng dám nói à?
Ngươi không sợ bị đánh chết à?
Giản Bắc vừa muốn nói gì đó, chợt nghe có tiếng vang thật lớn ở phía bên kia, hai màu sắc sáng lên trên trời.
Song phương nhìn thì như tương xứng, nhưng sắc mặt Trương Tòng Long lại sa sâm xuống.
"Ngươi!"
Tiêu Y hô lên: "Không phải chỉ là lĩnh ngộ được kiếm ý ở Kết Đan kỳ thôi sao? Có gì hay ho mà phách lối?"
"Khi ta lĩnh ngộ được kiếm ý, không biết ngươi còn đang khóc ở đâu đâu."
Đã từng gặp được thiên tài thật sự, thiên tài như Trương Tòng Long trước mắt Tiêu Y chỉ là một chuyện cười.
Lợi hại ư?
Có thể lợi hại sánh bằng hai vị sư huynh của ta sao?
Kiếm ý va chạm, khiến cho Trương Tòng Long hiểu ra kiếm ý của Tiêu Y còn mạnh hơn mình một bậc.
Quá đả kích người. Chương 1451: Trương Tòng Long đã biến thành Trương Tòng Trùng (t)
Một ngọn lửa ghen ghét bùng lên từ trong cơ thể gã ta, thiêu đốt nội tâm của gã ta.
Thiên phú bực này cũng khiến cho gã ta phải ghen ghét hận.
"Tới đây tới đây." Sau mấy hiệp qua lại, Tiêu Y phát hiện Trương Tòng Long này cũng chẳng hơn gì, lại càng tự tin hơn: "Lại ăn thêm một kiếm của ta."
"Vèol"
Vẫn là Thanh Bình kiếm quyết, bầu trời lại lần nữa nhộn nhạo.
Lữ Thiếu Khanh thấy cảnh này, không nhịn được mà gật gật đầu, nghĩ bụng phải nghĩ cách tìm một môn kiếm quyết phù hợp cho sư muội mới được.
Những năm này Tiêu Y không ngừng tiến bộ, nhưng về công pháp vẫn còn hơi kém một chút.
Thanh Bình kiếm quyết chỉ là công pháp cấp địa, để cho Tiêu Y dùng có hơi lực bất tòng tâm.
Nhưng phần lớn thời gian ở Hàn Tinh, đặc biệt là ở trong Tuyệt Phách Liệt Uyên, Tiêu Y trải qua cuộc sống như đào vong, khó mà tìm được công pháp phù hợp.
Với người yếu một chút, uy lực của kiếm quyết cấp địa vẫn rất lớn.
Như Mị Phi cũng không phải đối thủ của Tiêu Y.
Với Trương Tòng Long thì uy lực này có vẻ không đủ.
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Trương Tòng Long cũng kiên quyết. Thân là thủ đồ của Quy Nguyên Các, đương nhiên gã †a cũng có được kiếm quyết cấp thiên.
Kiếm quang càn quét lao ra, kiếm ý cuồn cuộn, hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng nhạt, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tụ lại.
Trong chốc lát, giữa thiên địa dường như đều là kiếm quang của Trương Tòng Long.
Vô số kiếm quang hóa thành lồng giam kiên cố, chẳng những đánh tan một kiếm này của Tiêu Y, còn bao lấy Tiêu Y bên trong, khiến cho Tiêu Y không thể trốn được.
Mặc dù là kiếm quyết thuộc tính Thổ nhưng vẫn đủ sắc bén.
Kiếm quang tung hoành, vố số kiếm ý quấy cho thiên địa rối tinh rối mù, đại địa băng liệt, mặt đất bị tàn phá nát tươm, tựa như địa long xoay người.
Trương Tòng Long được chứng kiến Thương Chính Sơ đối phó với Kế Ngôn, cho nên gã ta học theo, không áp chế cảnh giới của mình, để cho Tiêu Y cảm nhận được khí thế và sức mạnh cường đại của mình mà không hề cố ky.
Trong số những người vây xem có không ít người cũng là thiên tài, ánh mắt rất sắc, lập tức nhìn ra được nguyên nhân.
"Ha ha, Trương Tòng Long không nói đạo lý, đè tiểu nha đầu ra mà đánh rồi."
"Mặc dù kiếm ý của tiểu nha đầu tỉnh thuần, nhưng cảnh giới còn ở đó, giống như một đứa trẻ cầm một thanh trường kiếm sắc bén cũng không thể đánh lại được người lớn cầm kiếm gỗ."
"Ha ha, lần này có thể kiếm được một khoản lớn rồi."
"Trương Tòng Long thắng chắc!"
"Nha đầu kia sẽ không chống đỡ được bao lâu đâu."
Sự thật cũng đúng như những gì mọi người xung quanh suy đoán.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Y không còn ngăn cản được đòn tấn công của Trương Tòng Long nữa.
Oành!
Kiếm quang chợt lóe lên, sức mạnh cường đại từ trên trời giáng xuống, Tiêu Y lại lần nữa bị đánh ngã xuống đất.
Lần này, nàng phụt máu tươi, bị thương không nhẹ.
Trương Tòng Long không nương tay với nàng tí nào, chỉ hận không thể làm thịt nàng luôn.
Về công về tư, Trương Tòng Long đều có ló do để giết Tiêu Y.
Giản Bắc thấy Tiêu Y bị đánh bay đi, trông thế kia chắc chắn không phải giả vờ, bèn lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, huynh không lo lắng à?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Lo lắng à? Không bằng ngươi giúp một chút đi, được không?"
"Giúp thế nào?" Giản Bắc muốn từ chối: "Ta không xen tay vào được."
Giản Bắc quả quyết trách cứ Lữ Thiếu Khanh: "Còn không phải vì huynh à?”
"Đây là kết cục của sự tự đại."
"Không bằng bây giờ huynh nhận thua luôn đi, còn có thể kịp dừng tổn thương, ta sẽ đi nói với Ngao Đức một chút. Huynh cúi đầu được không?"
Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu, phẩm hạnh của Giản Bắc này vẫn tốt.
"Cúi đầu ư?" Lữ Thiếu Khanh khịt mũi coi thường: "Sống lưng của ta chưa bao giờ cong."
"Không phải chỉ là một Trương Tòng Long thôi sao?"
"Sợ cái cọng lông!"
Giản Bắc kinh ngạc: "Còn có thể thắng ư? Vậy huynh bảo ta hỗ trợ cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà nói: "Nếu sư muội ta thua, thì ngươi yểm hộ cho ta một chút, để ta mang theo linh thạch rời đi trước."
Giản Nam ở bên cạnh vểnh tai nghe hóng được mà không nhịn nổi khinh bỉ: "Vô sỉ!"
Lúc này Giản Nam đã bắt đầu hối hận rồi.
Sao mình lại đồng ý đi theo gia hỏa này chứ?
Chẳng lẽ vì người này biết suy nghĩ thật sự của phụ thân?
Nói không chừng là gia hỏa này nghe người khác nói rồi đem ra dọa mình ấy chứ.
Tính sai rôi, đáng lẽ khi ấy không nên bị hắn hù dọa.
"Đại ca." Giản Bắc cũng rất cạn lời: "Đại ca, nàng thật sự là sư muội của huynh sao?”
"Sư muội ruột đấy."
Giản Bắc hét lên: "Ta không tin."
Ta chưa từng thấy có sư huynh nào như huynh.
"Yên tâm đi, chuyện này lớn cỡ nào chứt"
Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt xua đi. Như thể xác nhận lời hắn, mặt đất rung lên ầm ầm, bụi mờ cuồn cuộn, Tiêu Y như từ dưới đất lao ra.
Tiêu Y xoa xoa ngực, đằng đằng sát khí.
Đánh vào ngực mạnh như thế, nàng vốn gia cảnh bần hàn, lại càng thêm nghèo khó.
"Tên đáng ghét!"
"Thiên thạch đại triệu hoán thuật!"
Tiêu Y biết đánh chính diện mình khó mà thắng được Trương Tòng Long, thế là hét lớn một tiếng, vẫy vẫy tay thật mạnh, linh khí to lớn hội tụ.
Sau đó, một mặt trời xuất hiện trong không gian này.
Linh lực cháy hừng hực, sóng nhiệt cuồn cuộn như mặt trời từ thế giới bên ngoài chui vào. Không ít người kinh ngạc hô lên.
"Đây... Đây là cái gì?"
"Hỏa cầu thuật sao?"
"Đây là pháp quyết gì vậy?"
"Khủng bố vậy sao?"
Lần đầu tiên nhìn thấy pháp quyết hỏa cầu thuật, ai cũng bị dọa.
Thanh thế to lớn, bầu trời như bị đốt thủng một cái hố, ầm ầm rơi xuống, không ít người cảm thấy áp lực nặng nề.
Nhưng sắc mặt Trương Tòng Long lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn quả cầu lửa lớn tướng trên đỉnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận