Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 436 - Hai đánh một, thắng chắc



Chương 436: Hai đánh một, thắng chắcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrước kia bọn hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh, mọe nó cũng hơi khiêm tốn quá rồi.Sự tồn tại của Lữ Thiếu Khanh sau khi đến đại điển Lăng Tiêu Phái bọn hắn mới biết có một người như thế.Đệ tử thân truyền của Thiều Thừa, sư đệ Kế Ngôn.Vốn cho rằng người này giống như ngoại hiệu, là nỗi sỉ nhục của Lăng Tiêu Phái.Dù rằng Trương Tòng Long từng nói Lữ Thiếu Khanh đang che giấu thực lực.Lúc ấy, cho dù là Tang Thiệu hay Thương Chính Sơ bọn hắn đều coi thường Lữ Thiếu Khanh.Với con mắt của bọn hắn dĩ nhiên cũng nhận ra được Lữ Thiếu Khanh đang ẩn giấu thực lực.Nhưng bọn hắn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh dù có ẩn giấu như thế nào cũng không thể lợi hại hơn Trương Tòng Long.Người Tiêu gia tới khiến Quy Nguyên Các biết bọn hắn nghĩ sai, cũng đoán sai rồi.Lữ Thiếu Khanh vậy mà cũng đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ.Bây giờ Trương Tòng Long còn đang bế quan, không biết lúc nào mới có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ.So ra đại đệ tử mà bọ hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, đặt kỳ vọng cao vẫn yếu hơn rất nhiều.Tính được, Lăng Tiêu phái đã có tám vị Nguyên Anh, nhiều hơn Quy Nguyên Các hai vị.Nếu như Quy Nguyên Các đánh nhau với Lăng Tiêu phái, Quy Nguyên Các còn chơi cái rắm.Đương nhiên.Điều khiến Quy Nguyên Các sợ hãi nhất là, Lăng Tiêu Phái có một Kế Ngôn không nói, thế mà còn có một Lữ Thiếu Khanh không hề kém với Kế Ngôn.Thiên phú của hai người quá kinh khủng.Ngày sau hai người bọn họ trưởng thành, dù là Trương Tòng Long của Quy Nguyên Các có trưởng thành thì về mặt nhân số vẫn ở thế yếu.Khi Thôi Luân hồi âm, nói thẳng muốn giết Lữ Thiếu Khanh, thượng tầng Quy Nguyên Các đều đồng ý biện pháp này.Bọn hắn còn bảo Thương Chính Sơ đích thân đi một chuyến, hai vị Nguyên Anh xuất mã, Tang Thiệu cảm thấy trừ phi còn có người giúp Lữ Thiếu Khanh, nếu không Lữ Thiếu Khanh hẳn phải chết.Mặc dù Thôi Luân chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng một nhưng lão ta là Nguyên Anh kỳ uy tín lâu năm, thực lực cường hãn, là một trong lục đại Nguyên Anh của Quy Nguyên Các.Thời gian Lữ Thiếu Khanh trở thành Nguyên Anh kỳ không thể dài bằng thời gian Thôi Luân trở thành Nguyên Anh kỳ được.Tang Thiệu biết Nghiêm Thuần đang lo cho hành động lần này.Ông ta nhẹ nhàng cười, sờ lên ria mép, như một vị lão nhân hiền lành, duy chỉ có ánh mắt âm lãnh có thể khiến người ta biết ông ta không hề bình thường.Ông ta nói với Nghiêm Thuần: “Chưởng môn, dù Thôi sư đệ không đánh lại thì không phải vẫn còn Thương sư huynh sao?”“Thương sư huynh là Nguyên Anh trung kỳ, cho dù là Kế Ngôn cũng không thể chiếm được lợi lộc gì từ tay huynh ấy, ta không tin Lữ Thiếu Khanh sẽ mạnh hơn Kế Ngôn?”“Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi.”Tang Thiệu nói đến đây, ngữ khí âm trầm, tăng thêm vài phần hận ý.Đồ đệ của ông ta sau khi đi Thiên Phỉ thành thì vẫn lạc.Hung thủ là ai không khó suy đoán.Nghiêm Thuần biết lời Tang Thiệu nói là sự thật, nhưng lão ta vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại.Việc này quá lớn, việc này quá nghiêm trọng.Một khi để Lăng Tiêu phái biết, thế tất sẽ khiến hai phái đánh nhau.Nhưng không giết không được, không giết Lữ Thiếu Khanh hoặc là Kế Ngôn, cái đợi Quy Nguyên Các cũng chỉ có cái chết mãn tính.“Đệ nói Phương Thái Hà có ra tay tương trợ không?”Nguyên Anh kỳ Phương Thái Hà này dù dựa vào không ít đan dược mới đột phá được nhưng ít nhiều cũng có chút trình độ.Tuy không được Quy Nguyên Các để vào mắt nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh kỳ.Nếu ông ta ra tay trợ giúp Lữ Thiếu Khanh, sự tình sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy.Tang Thiệu cười haha, vẫn có vẻ phong đạm khinh vân, không hề có chút lo lắng.“Không phải Thôi sư đệ đã nói rồi sao? Đợi sau khi rời xa Phương gia, ở nơi không có người qua lại đệ ấy mới ra tay.”Nghiêm Thuần thở dài, nói thì nói thế, nhưng trong lòng lão ta vẫn không cách nào ổn định lại tâm thần.“Chưởng môn, yên tâm đi.”Nghiêm Thuần được Tang Thiệu thuyết phục thì cũng dần dần bình tĩnh trở lại, ngồi xếp bằng xuống.“Hi vọng có tin tức tốt trở về.”Vừa mới nói xong, bên ngoài liền có một trưởng lão vội vàng chạy đến.Tang Thiệu từ xa nhìn thấy đã cười haha: “Nhìn đi, Trần trưởng lão tới, nhất định là tin tức tốt.”Nhưng sắc mặt Nghiêm Thuần đột nhiên biến đổi: “Ta bảo Trần trưởng lão đi trông coi mật thất cất giữ mệnh giản.”“Chưởng môn, Tang trưởng lão, mệnh giản của Thôi trưởng lão vỡ tan rồi.”Tin tức Trần trưởng lão mang đến như sấm sét giữa trời quang, làm cho Nghiêm Thuần và Tang Thiệu chấn động đến mức đầu váng mắt hoa.“Cái này, cái này...”Tang Thiệu bứt mấy sợi râu trắng, đầu óc ông ta hoảng loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.Nghiêm Thuần vội hỏi: “Thương sư đệ thì sao?”Trần trưởng lão lắc đầu nói: “Thương trưởng lão không có việc gì.”Một tiếng thở phào thật dài vang lên.Nghiêm Thuần và Tang Thiệu liếc nhìn nhau, hai bên không hẹn mà cùng thở phào, hơi buông lỏng.Nếu Thương Chính Sơ chết, đây tuyệt đối là đả kích nặng nề đối với Quy Nguyên Các.Mặc dù Thôi Luân chết cũng đau lòng, nhưng không đến mức quá đau đớn.“Không được.” Trong lòng Nghiêm Thuần vẫn bất an, lão ta đứng lên: “Đến Mệnh Giản thất, , ta muốn tận mắt nhìn một chút.”Tang Thiệu khuyên nhủ: “Chưởng môn, Thương sư huynh là Nguyên Anh trung kỳ, không cần lo lắng.”Nguyên Anh trung kỳ, dù là gặp phải tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ muốn chạy trốn vẫn dễ như trở bàn tay.“Hóa Thần không xuất hiện, ai có thể làm gì được Thương sư huynh?”Nghiêm Thuần, Tang Thiệu, Trần trưởng lão cùng đi vào mật thất cất giữ mệnh giản.Can hệ trọng đại, nơi này không cho phép có đệ tử bình thường đến đây xem.Nhưng mà lúc vừa mới mở trận pháp ra tiến vào, một âm thanh thanh thúy truyền vào tai nhóm Nghiêm Thuần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận