Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2391: Không phải liền là một cái thế giới sao? (length: 6821)

"Ầm!"
Tháp Trấn Yêu lại rung lên một cái, vết nứt phía trên lộ rõ mồn một.
Bạch Thước suýt nữa quay lại nện Lữ Thiếu Khanh.
Chuyển nhà, chuyển nhà, ta đương nhiên biết rõ chuyển nhà là biện pháp tốt nhất.
Bạch Thước quay lại, nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, nghiến răng, "Chuyển nhà ngươi nói nhẹ nhàng như vậy."
Doanh Tiên cũng nhảy ra, hét lên, "Đúng vậy, ngươi nói chúng ta có thể dọn đi đâu?"
Quầng sáng mẫu tính trên người Lữ Thiếu Khanh rút đi, đám yêu tộc nhìn hắn lại khôi phục ánh mắt bình thường cùng tâm trạng bình thường.
Tự nhiên nha, đến thời kỳ khó ở, phi, là tâm tình khó chịu Doanh Tiên mở miệng liền đốp Lữ Thiếu Khanh, "Chúng ta dọn đến Nhân giới hay là Ma giới?"
"Đây không phải một hai người di chuyển, mà là chủng tộc, hàng vạn hàng nghìn, hàng ức người di chuyển."
Đến Nhân giới hoặc là Ma giới, không đánh một trận, không đổ máu, không chết người, là khó mà đứng vững được.
Huống chi, cao thủ Yêu tộc không nhiều, cao thủ Nhân giới và Ma giới thì đầy rẫy.
Bùng nổ xung đột, Yêu tộc qua đó, chẳng khác nào tự động dâng bữa ăn tới cửa.
Liễu Xích cũng thở dài một tiếng, "Tiểu tử à, không dễ dàng như vậy đâu."
"Thích hợp với thế giới của chúng ta cũng không có mấy cái."
Ngoài Nhân giới, Ma giới và Yêu giới ra, còn có một số thế giới khác.
Chưa nói đến đường xá xa xôi, có những thế giới có hoàn cảnh còn ác liệt hơn cả Hàn Tinh của Ma giới.
Cũng có những thế giới chỉ là một thế giới nhỏ, không chứa được mấy người, Yêu tộc đến cũng vô dụng.
Về phần Đại Thừa kỳ mở thiên địa, có thể chứa được người lại càng ít.
Hung Trừ thở phì phò nói, "Nếu ngươi không có biện pháp tốt, thì ngươi im miệng cho ta."
Yêu giới bắt đầu thực sự hủy diệt, bọn hắn yêu tộc nhiều người như vậy, không biết phải chạy đi đâu.
Trên thực tế còn một nguyên nhân mà tất cả mọi người không dám nói ra.
Số lượng yêu tộc không ít, dù đã giảm bớt do yêu khẩu giảm đi hơn ba trăm năm nay, nhưng vẫn còn hàng tỷ người.
Nhiều người như vậy, không ai dám nói bỏ mặc.
Nghiệt duyên quá lớn, không ai chịu được.
Lữ Thiếu Khanh bên này cứ ba lần bốn lượt nói muốn chuyển nhà, khiến trong lòng mọi người đều bực dọc.
"Nếu ngươi có bản lĩnh thì ngươi tìm địa phương cho chúng ta đi." Doanh Tiên tiếp tục bất mãn nói.
Thái độ và giọng điệu thật không tốt.
Bạch Thước biết rõ Doanh Tiên bọn người vì sao oán khí lớn như vậy.
Là bởi vì tiền đồ của Yêu tộc mờ mịt, không biết đi về đâu.
Trong lòng hoang mang bất an, có chút nóng nảy là chuyện bình thường.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh có ân với Yêu tộc, đối xử với hắn như vậy cũng không tốt.
Bạch Thước lên tiếng nói, "Lữ công tử cũng là vì tốt cho chúng ta."
"Biện pháp này cũng không phải biện pháp tối thượng, Lữ công tử là Nhân tộc, hắn cũng không có địa phương nào để giới thiệu..."
Xuất phát điểm của Bạch Thước là tốt, muốn nói đỡ cho Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng nàng vừa nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền thản nhiên nói, "Chẳng phải chỉ là một thế giới thôi sao?"
"Ta có đó, các ngươi dời đến đi."
Phụt!
Tháp Trấn Yêu rung lắc, Bạch Thước trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Mẹ nó, ngươi có chỗ không nói sớm?
Vì sao không đợi ta chết đi rồi mới nói?
Nhất định phải đợi ta nói xong câu này ngươi mới nói?
Ngươi là cố ý nhắm vào ta đúng không?
Những người khác cũng trợn tròn mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, hoài nghi mình nghe lầm.
Tiểu Hồng bên này vội vàng mở miệng, "Lão đại, thật sao?"
Đại Bạch và Tiểu Bạch cũng chăm chú nhìn Lữ Thiếu Khanh, lộ ra ánh mắt mong chờ.
Ba người bọn họ đều là yêu tộc, ở đây chờ đợi lâu như vậy, sao có thể không có tình cảm với yêu tộc được?
Tình cảnh hiện tại của yêu tộc, trong lòng họ cũng âm thầm lo lắng.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh ở đây, họ chỉ có thể im miệng, chọn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh làm gì, họ đều sẽ nghe theo.
Dù Lữ Thiếu Khanh chọn không cứu Yêu tộc, họ cũng sẽ chấp nhận, chỉ là trong lòng sẽ không vui vẻ thôi.
Lữ Thiếu Khanh đối diện với ánh mắt mong chờ của ba người, gật đầu, "Đương nhiên, chẳng phải chỉ là một thế giới thôi sao?"
"Có gì khó?"
Giọng điệu hờ hững khiến đông đảo Yêu tộc âm thầm nghiến răng.
Có gì khó?
Ngươi nói nghe nhẹ nhàng vậy chứ.
Một thế giới, sao có thể dễ tìm như thế?
Bạch Thước bên này hoàn hồn, nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, hỏi câu mà tất cả Yêu tộc đều muốn hỏi, "Thật sao?"
"Giả!"
Một câu đơn giản, trực tiếp, thô bạo, khiến Bạch Thước nghẹn đến trợn trắng mắt, lại muốn nện người.
Nhìn đám đông Yêu tộc, Lữ Thiếu Khanh thản nhiên mở miệng, "Thế giới của ta đủ lớn, đủ cho tất cả các ngươi sinh sống."
"Các ngươi cứ yên tâm, việc các ngươi cần làm bây giờ là gọi hết người Yêu tộc đến đây, sau đó đi đến thế giới mới..."
Hơn ba trăm năm, đủ để thế giới của Lữ Thiếu Khanh hoàn thiện và trưởng thành.
Hắn và thế giới của mình liên kết chặt chẽ, Lữ Thiếu Khanh không cần cố ý xem cũng biết thế giới của mình đã chín muồi.
Thêm vào lần này còn chiếm được một chút bản nguyên cuối cùng của Yêu Giới, thế giới lại càng thêm hoàn thiện.
Diện tích đủ lớn, không hề nhỏ so với Vẫn Lạc thế giới trước đây.
Đừng nói an trí Yêu tộc, Nhân tộc, người của Ma tộc vào cũng còn dư.
Giọng điệu khẳng định của Lữ Thiếu Khanh ngược lại khiến bên Yêu tộc có cảm giác như đang nằm mơ.
Có lẽ hạnh phúc đến quá nhanh, họ lại cảm thấy không chân thực.
"Ngươi, lúc trước sao lại nói không có biện pháp?" Hồ Xá đưa ra nghi vấn của mình.
Sự thay đổi đột ngột này khiến con hồ ly có đầu óc linh hoạt không thể không nghi ngờ.
Lữ Thiếu Khanh thở dài, "Ngươi cho rằng ta muốn cho các ngươi đi quấy rầy đứa con bé bỏng của ta à?"
"Nếu không phải bị người cưỡng ép cho ăn một miếng, ta mới mặc kệ các ngươi sống chết."
Bị động đầu uy, chính là bất đắc dĩ như vậy.
Lữ Thiếu Khanh rất là u sầu, ngửa mặt lên trời thở dài.
Không chủ động, không cự tuyệt, không chịu trách nhiệm, tam đại pháp tắc, hắn vẫn chưa tu luyện đến nơi đến chốn.
Hắn không chủ động, không có cách nào cự tuyệt, cũng không có cách nào hạ quyết tâm bước một bước cuối cùng.
Đám người nghe xong im lặng.
Cũng ít nhiều đoán được là ý chí của Yêu Giới đang giúp họ.
Nếu không phải vậy, có lẽ Lữ Thiếu Khanh thật sẽ mang Tiểu Hồng mấy người đi, sau đó mặc kệ sống chết của họ.
"Lão đại, thế giới đó là một thế giới như thế nào?" Tiểu Hồng một câu kéo đám người trở về.
Gây ra sự hiếu kỳ của bọn họ.
Đúng vậy, đó là một thế giới như thế nào?
Lữ Thiếu Khanh đưa tay về phía Doanh Tiên bọn người.
"Làm gì?"
"Cho ta vật liệu linh thạch đi, xây dựng truyền tống trận còn muốn ta bỏ tiền? Nghĩ cái gì vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận