Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2978: Bạch Mao trêu chọc ngươi rồi? (length: 6722)

Phụt!
Yến Tử Cống muốn phun máu.
Đáng chết tên kia.
Còn chưa đánh thắng hắn mà đã coi đồ của hắn như của mình rồi sao?
"Chết tiệt!" Yến Tử Cống gầm nhẹ, "Ngươi, tên đáng chết này..."
Lần này hắn không dám tùy tiện gọi Bạch Mao nhóc nữa.
Lữ Thiếu Khanh từ trên cao nhìn xuống Yến Tử Cống, "Ngươi đúng là một tên bất lịch sự."
Yến Tử Cống hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, hắn nêu ra nghi vấn.
"Sao ngươi lại đuổi kịp ta?"
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, "Ngươi đoán!"
Hự!
Yến Tử Cống cảm thấy lửa giận trong nháy mắt bùng lên.
Đáng chết tên này, thật là đáng chết đến cực điểm.
"Ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Giận dữ bốc lên, Yến Tử Cống cũng lười đôi co với Lữ Thiếu Khanh, hai mắt đỏ ngầu, hắn hung hăng ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Ầm ầm!
Một đôi bàn tay lớn xuất hiện trên bầu trời, trắng bệch như móng quỷ, tỏa ra khí tức âm trầm.
Móng quỷ xuất hiện, vút một cái biến mất vào hư không, giây tiếp theo liền hiện ra trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, không thấy có bất kỳ động tác gì, ánh sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống, móng quỷ liền tan biến trong ánh sáng.
Yến Tử Cống kinh hãi.
"Cái... cái gì?"
Hắn lại một lần xoay người bỏ chạy.
Càng ngày càng bất thường.
Trước đây công kích của hắn còn có thể chạm được Lữ Thiếu Khanh.
Bây giờ đến cả Lữ Thiếu Khanh cũng không sờ tới được.
Vậy thì đánh cái quái gì nữa.
Không chạy thì chờ chết à?
Yến Tử Cống lần này dốc hết sức, điên cuồng chạy trốn.
Lần này tốc độ so với lúc nãy nhanh hơn một chút.
Hắn thật sự bị dọa sợ.
Cứ thế mà chạy, thời gian trôi đi, Yến Tử Cống cứ chạy liên tục mấy tháng.
Không hề dừng lại, cho nên cuối cùng hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh, hắn mới dám dừng lại thở.
"Hô..."
Hắn hít sâu mấy hơi, tiên lực trong cơ thể vận chuyển, mệt mỏi của cơ thể trong nháy mắt biến mất.
Nhưng mệt mỏi tinh thần thì không dễ tiêu tan như vậy.
Lữ Thiếu Khanh cho hắn áp lực quá lớn, lớn đến mức hắn cảm thấy sau này sẽ gặp ác mộng.
Thả lỏng nghỉ ngơi xong, Yến Tử Cống khẽ chửi, "Mẹ kiếp..."
Yến Tử Cống vô cùng bất mãn với biểu hiện của mình.
Đường đường là nửa bước Tiên Đế, ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh chẳng những không chiếm được lợi lộc gì, mà còn phải giống chó nhà có tang chạy trốn thục mạng.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật là mất mặt quá đi.
Điều khiến Yến Tử Cống trong lòng có chút may mắn là không có người khác thấy dáng vẻ chật vật của hắn.
Hắn chỉ mất mặt trước Lữ Thiếu Khanh mà thôi.
"Đáng ghét, nếu không phải ta bị thương, Bạch Mao nhóc, ngươi tuyệt đối không thắng được ta..."
Cuối cùng, Yến Tử Cống tìm lý do cho mình.
Trước đó hắn thua dưới tay Nguyệt, suýt chết mới trốn thoát được, bế quan chữa thương, đến bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn.
Yến Tử Cống cho rằng chỉ cần không bị thương, hắn nhất định sẽ không sợ Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng mà!
Vừa khi Yến Tử Cống hô Bạch Mao nhóc, lập tức có tiếng Lữ Thiếu Khanh vọng xuống từ trên đầu, "Móa, ngươi đúng là một tên bất lịch sự, còn dám gọi?"
"Bạch Mao, Bạch Mao, Bạch Mao chọc ngươi rồi à?"
Yến Tử Cống lần nữa kinh hãi, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, "Sao có thể?"
Trong mấy tháng qua, hắn đã xác nhận đi xác nhận lại, Lữ Thiếu Khanh không có đuổi theo sau lưng.
Chẳng lẽ mình bị oán quỷ quấn thân, làm sao cũng không thoát khỏi được?
Nhìn bóng dáng Lữ Thiếu Khanh chậm rãi xuất hiện, phía trên đỉnh đầu là mặt trời, Lữ Thiếu Khanh đứng dưới ánh nắng trông như Thần Linh giáng thế.
Nhưng trong mắt Yến Tử Cống lại như Ác Ma, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Ánh mắt dò xét xung quanh, ánh mắt hắn dần trở nên khó tin.
"Đây, đây..."
Khung cảnh xung quanh y hệt như lúc nãy.
Hắn rõ ràng đã chạy trốn mấy tháng, khoảng cách đã sớm không thể đếm hết được.
Vì sao lại còn ở nguyên chỗ?
Chẳng lẽ mình chạy một vòng tròn?
Yến Tử Cống đã bắt đầu nghi ngờ cảm giác phương hướng của mình có vấn đề.
Nếu không hắn không cách nào giải thích được vì sao mình lại chạy về chỗ cũ.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?" Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói, "Chạy đi, cứ chạy tiếp đi, ta chờ ngươi."
Yến Tử Cống dù có ngốc cũng đã hiểu ra, "Rốt cuộc ngươi làm cách nào vậy?"
Yến Tử Cống không thể tin được.
Huyễn trận hay huyễn thuật gì đó đều không có tác dụng với hắn.
Hắn là nửa bước Tiên Đế, dù cho Lữ Thiếu Khanh có pháp thuật kinh người hay trận pháp khủng khiếp cũng không thể làm được bước này.
Lữ Thiếu Khanh càng cười tươi hơn, nói với hắn, "Ngươi đoán!"
Phụt!
Yến Tử Cống cảm thấy ngực buồn bực, tức đến muốn phun máu.
Đáng ghét đáng hận, thật đáng chết!
Hắn giận đến dựng cả tóc, "Chết tiệt, ngươi cái tên Bạch Mao nhóc chết tiệt này!"
Đến nước này, hắn không còn để ý đến cái gì nữa.
"Tên bất lịch sự, ta giết chết ngươi!" Lữ Thiếu Khanh lập tức sát khí ngút trời.
Mặc Quân kiếm vung lên, kiếm quang vạn trượng giáng xuống.
Không hiểu vì sao, Yến Tử Cống cảm thấy kiếm quang lần này rực rỡ loá mắt đến quá mức.
Kiếm ý dữ tợn còn cuồng bạo hơn vừa nãy.
Nếu như kiếm quang lúc trước chỉ như mặt trời mới mọc, thì giờ đây kiếm quang giống như mặt trời đứng bóng, chói mắt đến nhức cả mắt.
Yến Tử Cống biết trốn cũng vô ích, chi bằng liều một phen.
Trong lúc giao chiến tìm kiếm cơ hội thích hợp.
Ta cũng là nửa bước Tiên Đế, ta không tin ngươi có thể một tay che trời!
Yến Tử Cống hạ quyết tâm trong lòng.
Đối mặt với kiếm quang đang giáng xuống, trong tay hắn lại xuất hiện một thanh thần đao.
Lưỡi đao màu đỏ, như tiên huyết tươi thấm đẫm.
Yến Tử Cống phun một ngụm tiên huyết lên trên thần đao.
Tiên huyết được lưỡi đao hấp thụ, thần đao rung lên khe khẽ, như có thứ gì đó thức tỉnh, tỏa ra ánh sáng đỏ.
Đao quang đỏ rực xông lên trời, hung hăng chém về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Đây là tiên khí bản mệnh của ta, ta không tin đánh không lại ngươi!" Yến Tử Cống gầm thét.
"Ầm ầm!"
Kiếm quang và đao quang va chạm, phát ra một vụ nổ kinh khủng.
Yến Tử Cống chăm chú nhìn, giây tiếp theo, con ngươi của hắn đột ngột co rút lại, mặt mũi kinh hãi kêu lên, "Không, không thể nào..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận