Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2865: Đi ngủ cũng không phải là hắn nói dối (length: 6771)

Thần Điểu và Thần Long xảy ra cuộc chiến dữ dội, cuối cùng cả hai cùng biến mất.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thì thân thể rung động, đều cảm nhận được lực lượng cường đại từ đối phương truyền đến.
Kế Ngôn giọng điệu nhàn nhạt vang lên: "Ngươi cũng không mạnh hơn bao nhiêu!"
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, "Để ngươi hai chiêu, ngươi tưởng mình là ai?"
"Rất tốt, ta liền cho ngươi thấy sự lợi hại của ta, đánh cho ngươi cái tên hỗn đản này thành đầu heo..."
"Ông!"
Mặc Quân kiếm trong tay bộc phát ra ánh sáng, giơ cao lên, kiếm quang phóng thẳng lên trời, đâm vào tầng trời thứ chín.
Một khắc sau, ban ngày liền biến thành đêm tối, vô số tinh tú lấp lánh.
Sau đó, ánh sáng lấp lánh rơi xuống, hàng nghìn hàng vạn đạo tinh quang phát ra tiếng nổ lớn, làm rung chuyển trời đất.
"Sát Trư Kiếm Quyết!"
"Xem ta chém chết ngươi!"
Cảnh tượng này khiến Quản Vọng và Ân Minh Ngọc một lần nữa kinh hãi.
"Tên hỗn đản này, lúc trước còn ẩn giấu thực lực?"
Quản Vọng không nhịn được chửi thề.
Hắn từng chứng kiến Lữ Thiếu Khanh dùng chiêu này khi đối phó Thần Vương, nhưng lúc đó uy lực không bằng bây giờ.
Nếu như trước đó uy lực chỉ có mười phần thì bây giờ ít nhất là ba mươi điểm.
Ân Minh Ngọc môi run rẩy: "Hắn, chẳng lẽ thật sự không bị thương?"
Ân Minh Ngọc sợ ngây người.
Lữ Thiếu Khanh và Thần Vương đánh một trận, giết Thần Vương.
Người bình thường sau trận chiến đó đều sẽ bị thương, phải trả giá đắt.
Ân Minh Ngọc cảm thấy Lữ Thiếu Khanh nói hắn không bị thương chỉ là khoác lác.
Hiện tại Lữ Thiếu Khanh bộc phát ra khí tức cường đại đang nói cho nàng biết, Lữ Thiếu Khanh thật sự không bị thương.
Hơn ba tháng trước đúng là đang ngủ.
Quản Vọng cũng kịp phản ứng, không nhịn được vò đầu, mắng: "Tên tiểu tử hỗn đản!"
"Ngủ cũng không phải là nói dối sao?"
Đều là đồng hương, sao giữa người với người khác biệt lớn vậy?
Bất quá, nhìn thấy thanh thế to lớn, những đạo tinh quang đáng sợ, Quản Vọng không khỏi lo lắng: "Tên nhóc hỗn đản, không sợ làm bị thương Kế Ngôn sao?"
Tận mắt chứng kiến một chiêu lợi hại này, Quản Vọng có thể chắc chắn rằng Sát Trư Kiếm Quyết mà Lữ Thiếu Khanh nói có khả năng khắc chế Tiên nhân, tăng cường sát thương.
Kế Ngôn cũng là Tiên nhân.
Một chiêu này đánh xuống, không sợ làm tổn thương Kế Ngôn sao?
Từng đạo tinh quang rơi xuống, xẹt qua không trung, để lại vệt sáng rực rỡ, tựa như mưa sao băng, trông rất đẹp mắt.
Nhưng đằng sau vẻ đẹp mắt lại ẩn chứa sự nguy hiểm chết người.
Nếu là Mục Dương và những người khác đối mặt với kiếm này, chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là vong mạng.
Kế Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn những tinh quang đang rơi xuống, không hề động đậy, dường như đang thưởng thức vẻ đẹp của chúng.
"Ầm ầm!"
Đạo tinh quang đầu tiên với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã rơi xuống đỉnh đầu Kế Ngôn.
Lúc này, Kế Ngôn mới có động tác.
Trường kiếm vung lên!
"Cái gì?"
Quản Vọng kinh hãi trực tiếp nhảy dựng lên.
Trong tầm mắt hắn, tinh quang rơi xuống bị một kiếm chém đứt.
Giống như sợi dây thừng, bị chiếc kéo sắc bén cắt đôi ở giữa.
Vừa cắt đôi, tinh quang đã bị rút cạn lực, ánh sáng chậm rãi tan biến.
Quản Vọng không nhịn được chửi tục: "Mẹ kiếp!"
Tuy đứng ở xa, nhưng Quản Vọng thấy rất rõ.
Kế Ngôn một kiếm đã chặt đứt quy tắc của đất trời, dễ dàng phá giải một chiêu của Lữ Thiếu Khanh.
Thủ đoạn như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, quả quyết không dám tin.
Về phần Ân Minh Ngọc, nàng cảm thấy thế giới quan của mình sau khi sụp đổ, còn muốn tiếp tục sụp đổ nữa.
Lữ Thiếu Khanh thực lực mạnh đến mức không bình thường, Kế Ngôn thực lực cũng cường đại đến không hợp lẽ thường.
Nàng không nhịn được nhìn Tiêu Y, trong mắt thoáng vẻ mừng rỡ.
Còn tốt, nơi này vẫn có một người bình thường.
Nếu như người trong môn phái này đều không bình thường như vậy, thế giới của nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng ánh mắt vừa định rời đi thì đột nhiên trừng to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Y.
Ánh mắt Tiêu Y trở nên mơ màng, nhìn chằm chằm vào nơi xa, đã thật sự chìm vào trong đó.
Thân thể nàng sáng lên một vầng quang mang màu xanh nhạt, một luồng khí tức nhu hòa, nặng nề phát ra.
Kiếm ý thuộc tính Thủy.
"Cái này..."
Ân Minh Ngọc trợn mắt.
Quản Vọng cũng chú ý tới tình huống của Tiêu Y, nhìn bộ dạng này của Tiêu Y, không nhịn được kinh thán: "Cô bé này, từ trong trận chiến của hai người kia đã có ngộ đạo."
"Nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn nàng..."
Ân Minh Ngọc ôm đầu, nàng đã không biết phải nói gì cho đúng.
Vốn cho rằng Tiêu Y là một người bình thường, tuy rất đáng ghét, nhưng ít nhất sẽ không không bình thường như vậy.
Hiện tại xem ra, Tiêu Y cũng không phải là một người bình thường.
Đối với người khác, Tiêu Y cũng là một thiên tài.
Ân Minh Ngọc ôm đầu, một lúc lâu sau, nàng mới hỏi Quản Vọng: "Sư phụ, rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì?"
Ánh mắt Ân Minh Ngọc có chút ngơ ngác, thế giới này còn có người bình thường sao?
Quản Vọng nhìn đồ đệ của mình, tự nhiên biết đồ đệ bị đả kích, hắn nói: "Con đừng để ý đến bọn họ."
"Bọn họ là thiên tài trong thiên tài, không phải người thường có thể so sánh."
Ân Minh Ngọc nghe xong, muốn khóc.
Sư phụ đúng là không biết cách an ủi người.
"Thủ đoạn của ngươi cũng chỉ đến thế!" Kế Ngôn lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh chửi thề: "Đừng có giả bộ, giả bộ thì bị sét đánh đấy!"
"Xem kiếm đây! Chém chết ngươi!"
"Ầm ầm!"
Kiếm quang trắng đen phóng lên tận trời.
"Mẹ kiếp!" Quản Vọng thấy vậy, sắc mặt đại biến, lần nữa quát: "Cố thủ tâm thần!"
"Ông!"
Kiếm quang quấn lấy nhau, sau đó hóa thành vô số đạo kiếm quang màu sắc khác nhau, như ánh nắng rải khắp thiên địa.
"A!"
Ân Minh Ngọc phát ra tiếng kêu thống khổ.
Một kiếm này, dù chỉ là dư ba, cũng gây đả kích mạnh mẽ tới nàng, sâu tận linh hồn, hết sức đau đớn.
Quản Vọng cũng rất khó chịu, hắn nghiến răng: "Tên tiểu tử hỗn đản, muốn giết Kế Ngôn sao?"
Một kiếm này uy lực cực kỳ khủng bố, cho dù là Thần Vương cũng khó lòng chống đỡ.
Lữ Thiếu Khanh lại dùng chiêu này đối với Kế Ngôn, không sợ Kế Ngôn không chống đỡ nổi sao?
Ánh sáng tan đi, Quản Vọng lập tức nhìn về phía xa.
Uy lực một kiếm của Lữ Thiếu Khanh kinh khủng, trong tiên thức của Quản Vọng, không gian đất trời đầy những vết nứt.
Nhưng khi tiên thức rơi lên người Kế Ngôn, Quản Vọng lại trừng to mắt.
Không gian trong phạm vi mấy trăm trượng quanh Kế Ngôn vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận