Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1692

Chương 1692Chương 1692
Sắc mặt Thác Bạt Huy lập tức khó coi như gan heo, hắn ta biết cái cọng lông.
Nếu không phải tu sĩ ma tộc bên cạnh vừa nhắc đến Kiếm Nhất, hắn ta còn tưởng Kiếm Trần ở phía xa xa là mạnh nhất Kiếm gia đấy.
Thác Bạt Huy khó chịu hừ lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Nói cứ như ngươi biết không bằng."
"Biết chứ, không tin ngươi thử đi hỏi Kiếm Nhất ta là ai, cam đoan có thể dọa chết hắn!"
"Lớn mật!"
Tên tu sĩ ma tộc này rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, Lữ Thiếu Khanh nói chuyện càng ngày càng quá đáng, phân nộ hét lớn một tiếng: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, chỉ dựa vào loại người như ngươi mà cũng xứng hù dọa Kiếm Nhất đại nhân sao?"
"Ta phải giết ngươi!"
Sau một khắc, một tiểu nha đầu mập mạp nhảy ra, cản trước mặt Lữ Thiếu Khanh, giọng nhão nhoẹt hét lên: "Ta cũng nhịn ngươi rất lâu rồi, dám hô to gọi nhỏ với cha ta?"
"Ba ba, ta giết hắn."
"Đi đi!"
Lữ Thiếu Khanh không quan trọng khoát khoát tay, đồng thời căn dặn: "Không được ăn người!"
Tiểu Hắc hung cực kì, trước đó có loài chim muốn cướp đoạt Ngô Đồng Thần Thụ, bị nàng một phát thôn phệ ngay cả lông chim cũng không còn. "Ha ha" tu sĩ ma tộc giận quá mà cười, sau khi cười to vài tiếng, trở nên giận không kềm được: "Muốn chết! Ta phải xé ngươi thành mảnh nhỏ."
Sau khi đến tổ tinh, tu sĩ Thánh tộc hẳn ta chưa từng bị người ta xem thường như vậy đâu.
Hắn ta quyết định, chờ lát nữa phải tự tay xé nát Lữ Thiếu Khanh, chỉ có máu tươi mới có thể dập tắt lửa giận của hắn 1a.
"Đi chết đi!" Tiểu Hắc quơ nắm đấm trắng nõn nà xông đến, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai một quyền đấm lên người tu sĩ ma tộc này.
Bản thể tiểu Hắc là loài chim, tốc độ nhanh như thiểm điện, một quyền đánh tới, tu sĩ ma tộc căn bản không kịp phản ứng.
"AI" Một tiếng hét thảm, hắn ta bị một quyền của tiểu Hắc đánh nổ.
Màn này khiến ba người Thác Bạt Huy bị dọa sợ.
Nha đầu này là thứ gì vậy?
Một quyền đánh nổ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đây là con người sao?
Nguyên anh của tu sĩ ma tộc từ trong mảnh vụn cơ thể thất kinh xông tới, sau một khắc liền muốn chạy trốn.
Tuy nhiên tốc độ của tiểu Hắc rất nhanh, chịu sự ảnh hưởng của ba nhà mình, tiểu Hắc biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Nắm đấm trắng nõn nà vung lên, không gian chung quanh bị phong tỏa, Nguyên Anh không có đường để bỏ trốn.
Sau đó nó nhấc nguyên anh tu sĩ ma tộc trong tay, giơ lên hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ba ba, ta có thể ăn được rồi chứ?"
Lữ Thiếu Khanh hoảng hốt, hắn có ảo giác như một đứa bé gai bắt được con ếch xanh đang khoe khoang với ba nàng vậy.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, xóa ý thức nguyên anh tu sĩ ma tộc, nói: "Ăn đi"
Nguyên anh bị xóa đi ý thức đã trở thành một khối năng lượng tỉnh thuần, với tiểu Hắc mà nói là một loại mỹ vị hiếm có.
Ba người Thác Bạt Huy nhìn thấy tiểu Hắc bỏ nguyên anh đã hóa thành năng lượng vào trong miệng liền ôm lấy nhau run lẩy bẩy.
"Ngươi, các ngươi..."
Mà ở phía xa, tu sĩ ma tộc, Kiếm Trần Hóa Thần Kiếm gia đang áp chế Doãn Kỳ sát sao, mười mấy hiệp, Doãn Kỳ đã bị đánh đến thổ huyết.
Nếu như không phải Kiếm Trần nghĩ muốn ép Doãn Kỳ đầu hàng, Doãn Kỳ sớm đã vẫn lạc dưới kiếm của Kiếm Trần rồi.
Kiếm Trần một kiếm vạch ra, nhẹ nhàng để lại một vết thương trên người Doãn Kỳ, lạnh lùng nói: "Nhân loại, ngươi đầu hàng, tha chết cho ngươi!"
"Nằm mơi"
Doãn Kỳ không phải đối thủ của Kiếm Trần, nàng ta cố gắng vung vẩy cự kiếm trong tay nhưng không thể nào tạo ra chút tổn thương cho Kiếm Trần.
Kiếm Trần là Hóa Thần, nàng ta là Nguyên Anh, cho dù là hậu kỳ cảnh giới tầng chín thì chênh lệch giữa hai bên cũng khác nhau một trời một vực.
"Nhân loại thấp kém ngu muội, vô trị, ngoan cố, thiếu linh hoạt!" Kiếm Trần thấy thế, trong mắt lộ ra tia ghét bỏ, sát ý dâng cao: "Nếu đã như vậy, ngươi đi chết đi"
Đối với nhân loại ngoan cố, yếu ớt vùng vấy, chỉ có chết mới là cách khiến người ta thoải mái nhất.
Doãn Kỳ cười lạnh, không hề lo lắng đối với an nguy của mình.
Nàng ta tin Lữ Thiếu Khanh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hai mươi năm trước Lữ Thiếu Khanh đã là Hóa Thần, hơn nữa sư phụ Cơ Bành Việt còn tiết lộ với nàng ta sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh vượt quá sức tưởng tượng.
Kiếm Trần trước mắt rất lợi hại, nhưng Doãn Kỳ tin, Kiếm Trần không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.
Kiếm Trần lợi hại hơn nữa thì chẳng qua cũng chỉ là Hóa Thần sơ kỳ, có thể so sánh được với Sào Diễn trung kỳ, Hề Ung hậu kỳ sao?
"Sắp chết đến nơi, còn cười?" Kiếm Trần thấy thế, càng thêm khó chịu.
Nhân loại thấp kém yếu đuối nhìn thấy Thánh tộc hắn ta không sợ thì cũng thôi đi, giờ còn lộ ra vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay, đây là có ý gì?
Đang sỉ nhục hắn ta sao?
Lúc này một kiếm vung ra, Doãn Kỳ miệng phun máu tươi bay thẳng đi nhưng nàng ta cười càng thêm vui vẻ: "Sư huynh ta xuất thủ, ngươi nhất định phải chết."
"Sư huynh của ngươi?" Kiếm Trần cười, khinh thường nhìn sang chỗ Lữ Thiếu Khanh.
Đúng lúc hắn ta bắt gặp Lữ Thiếu Khanh đứng lên, Kiếm Trần tựa như gặp được quỷ, ngây dại. Lữ Thiếu Khanh bên này đứng lên, dọa dẫm ba người Thác Bạt Huy nói: "Thế nào?"
"Sợ chưa?"
Ba người Thác Bạt Huy gật đầu, sợ.
Em gái ngươi, ai có thể không sợ?
Nguyên Anh kỳ còn mạnh hơn ba người bọn hắn bị một tiểu nha đầu một quyền đánh nổ.
Hơn nữa còn nuốt luôn nguyên anh ở ngay trước mặt bọn hắn.
Bọn hắn có khác gì đang xem phim kinh dị chứ?
"Đại, đại nhân."
Thác Bạt Huy nơm nớp lo sợ, suýt nữa thì quỳ xuống để xin tha.
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Ta là nhân loại!" "Tiền, tiền bối!" Thác Bạt Huy muốn khóc cho Lữ Thiếu Khanh xem: "Ta, chúng ta cũng là bị ép bất đắc dĩ."
"Ma tộc, quá mạnh, chúng ta căn bản không phải đối thủ."
"Ma tộc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận