Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3070: Chùy Tiên Đế (length: 6622)

"Ngươi có thứ đồ lợi hại như vậy, trước đây vì sao không lấy ra đập chết Loan Sĩ?"
Lữ Thiếu Khanh bên này lải nhải không ngớt, "Ngươi đập chết hắn, chẳng phải mọi chuyện đều xong sao?"
"Ngươi thì hay rồi, cứ phải ra vẻ ta đây, mắt thấy ta bị người ta ức hiếp cũng kệ."
"Rơi vào kết cục thế này, cũng là ngươi gieo gió gặt bão."
"Ngươi chính là kẻ cầm đầu, oan ức cái gì."
Phụt!
Nguyệt tức giận đến lại phun ra một ngụm máu.
Tên hỗn đản này, đến nước này rồi mà còn lải nhải.
Nhất định phải vạch rõ chuyện này ra, nói cho rõ ràng mới hả dạ sao?
Trong lòng Nguyệt thậm chí có chút hối hận, đáng lẽ ra trước đây nên lấy Nguyệt Nha ra giết chết Lữ Thiếu Khanh cái tên tiểu hỗn đản này rồi.
Giết chết hắn, có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện đến thế.
"Ngươi đừng gọi Nguyệt nữa, ngươi cứ làm cái nồi đi, nồi tỷ tỷ, ngươi tốt..."
Lữ Thiếu Khanh làm cho Nguyệt vô cùng khó chịu.
Thân thể phải chịu uy áp của Tiên Đế, tinh thần còn phải gánh chịu những lời oanh tạc của Lữ Thiếu Khanh.
Nguyệt cảm thấy mình thà chết cho xong.
Quá đau khổ, quá khó chấp nhận rồi.
Nguyệt ôm đầu, thấp giọng quát, "Câm miệng!"
Muốn chết thì cũng cho ta chết yên lặng, được không?
"Ngươi xem đi, nói đúng rồi không? Chột dạ hả?"
"Chủ động nhận tội đi, về sau đừng đổ thừa nữa, biết không? Nồi tỷ tỷ..."
Phụt!
Nguyệt hung tợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hận không thể chết chung với Lữ Thiếu Khanh.
Quá ghê tởm.
Nhìn xem áp lực từ từ tiến đến, cảm nhận được sức ép ngày càng lớn, Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Về sau? Cửa ải này ngươi không qua được đâu."
Không gian bọn hắn đang đứng đã hóa thành bột mịn, xung quanh đã trở thành đường cùng, không có lối thoát.
Bọn hắn như những thương binh tàn phế bị thiên binh vạn mã vây hãm, khó mà thoát thân.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi.
Để ý thấy biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh, Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Sao? Chẳng lẽ ngươi còn có cách chạy thoát sao?"
Hừ, tên tiểu hỗn đản, ta còn không có cách nào, ngươi thì làm gì có cách?
Chỉ tiếc...
Ánh mắt Nguyệt dần trở nên ảm đạm.
"Hay là, ngươi lại chống đỡ một lát, ta chạy trước?"
Lữ Thiếu Khanh nói vọng đến, Nguyệt thấy trên đầu Lữ Thiếu Khanh có Nguyệt Nha, giận không để đâu cho hết, "Tốt, mang theo Nguyệt Nha của ta chạy trốn chứ gì?"
"Đúng vậy," Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận, "Đế khí mà, cũng không thể để người khác chiếm đoạt, nhất định phải bảo vệ cẩn thận."
"Cái này phải cần bao nhiêu tiên thạch..."
Tiên thạch?
Phụt!
Nghe vậy, Nguyệt lại phun một ngụm máu.
Đồ hỗn đản, trong lòng ngươi, giá trị của Nguyệt Nha chỉ đáng tiền tiên thạch thôi hả?
Đồ hỗn đản!
Rốt cuộc là cái đứa nào đã dạy dỗ ra một tên hỗn đản như thế?
Nếu có cơ hội, nhất định phải thu thập hắn cho tốt.
"Má, thổ huyết thì cứ thổ huyết đi, đừng có toàn phun về phía ta," Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng kêu, "Ta không có nhiều quần áo đâu, đừng có làm bẩn."
"Ầm ầm!"
Ngón tay Tiên Đế đã đến gần, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Nguyệt không thốt nên lời.
Lần này, thật sự phải chết rồi.
Nguyệt đã không ôm bất kỳ hy vọng nào, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi chờ đợi cái chết đến.
Ngay tại khoảnh khắc nhắm mắt, nàng cảm nhận được một cỗ vui mừng.
Niềm vui từ trong đáy lòng truyền đến, đó là Nguyệt Nha.
Nguyệt đột nhiên mở to mắt, thấy Lữ Thiếu Khanh đã đứng trước mặt nàng, quay lưng về phía nàng, Nguyệt Nha đang lơ lửng trên đỉnh đầu, lúc này hào quang lại tăng vọt.
Nó hơi run rẩy, những luồng ánh sáng từ trên thân nó bắn ra, vượt lên trên đỉnh đầu, hóa thành một đường vòng cung rơi xuống xung quanh hai người.
Như những đóa hoa tươi sáng nở rộ, đạo đạo ánh sáng rơi xuống, dưới chân, bên cạnh người luân phiên xuất hiện.
Dưới chân xuất hiện một bức họa tràn ngập các vì sao, vô số phù văn tối tăm khó hiểu hiện lên.
Sau đó sau lưng bọn họ xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Nguyệt ngây người, thấp giọng nói, "Tinh Nguyệt Tiên Vương..."
Khí tức nặng nề lan tỏa, Lữ Thiếu Khanh liên tục nôn ra mấy ngụm máu tiên.
Bóng dáng cao lớn chậm rãi duỗi ra hai tay.
Hai tay kết ấn, khí tức nặng nề lan tỏa, khí tức vô hình cùng ánh sáng kết hợp lại, hóa thành tấm chắn vững chắc nhất giữa đất trời.
Dường như cũng đã nhận ra đối thủ khó chơi.
Ngón tay Tiên Đế khẽ động, hướng lên trên nâng lên.
Ngón tay vốn là ép xuống, bây giờ lại biến thành đâm tới.
"Bành!"
Ngón tay cùng hai tay va chạm, phát ra một tiếng động nhẹ.
Phụt!
Lữ Thiếu Khanh thì thân thể nứt toác, Nguyệt thì vừa thổ huyết vừa nứt toác.
Chỉ bằng một đòn như vậy, hai người suýt nữa bị ép thành một đống huyết vụ.
Dưới sự công kích của ngón tay Tiên Đế, cấm chế của Tinh Nguyệt Tiên Vương tan vỡ, Nguyệt Nha kêu ong ong, liều mạng chống đỡ, mới không để Lữ Thiếu Khanh sụp đổ.
"Má nó!"
Lữ Thiếu Khanh chửi ầm lên, trong mắt lộ ra vẻ tàn ác.
Rút Mặc Quân kiếm ra, "Ta chém, ta đập chết ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh múa Mặc Quân kiếm chém tới, hoặc là dùng kiếm nện xuống.
Mũi kiếm Mặc Quân hấp thụ các mảnh vỡ thiên đạo.
Lữ Thiếu Khanh vung kiếm đập tới, trong ánh mắt kinh hãi của Nguyệt, nó giáng xuống trên ngón tay Tiên Đế.
"Phụt!"
Nguyệt tận mắt thấy trên ngón tay Tiên Đế bị sụp một mảng.
Cả người Nguyệt suýt chút nữa phát điên.
Tiên Đế đấy, đây là Tiên Đế tự mình ra tay.
Ngoại trừ những Tiên Đế cùng cảnh giới, ai có thể gây tổn thương đến hắn.
Mà Lữ Thiếu Khanh cái tên này lại làm được.
Dù là bị nện cho sụp một mảng, không có bị thương, không có máu tiên.
Nhưng cũng đủ để gây kinh thiên động địa.
Ngoài Lữ Thiếu Khanh ra còn ai làm được?
Đương nhiên, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Mặc Quân kiếm vỡ nát, những vết rách lớn nhỏ dày đặc, Mặc Quân kêu thảm rồi im bặt.
Lữ Thiếu Khanh thì từ cánh tay bắt đầu, dần lan ra đến những bộ vị khác trên cơ thể, từng khúc nứt toác, hóa thành một đám huyết vụ trước ánh trăng.
"Rống!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, từ nơi sâu thẳm xa xôi trên đỉnh đầu truyền tới.
Âm thanh đánh tan mọi thứ, hóa thành cơn bão làm vỡ nát thế giới này.
Nguyệt đang muốn làm gì đó cũng nổ tung trong tiếng rống giận dữ này, lúc này Nguyệt cũng không nhịn được nữa.
Dốc hết toàn lực cũng không cách nào tái tạo lại cơ thể, Nguyệt trong lòng tuyệt vọng.
Xong đời!
Nhưng ngay lúc này, một trận khí tức ấm áp truyền đến, Nguyệt cảm nhận được có chút lực lượng hồi phục, vội vàng xây dựng lại cơ thể.
Sau đó nàng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê, trước mặt Lữ Thiếu Khanh, một bóng hình duyên dáng nhẹ nhàng xuất hiện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận