Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1179: Cao thủ, đều ngồi ở mũi thuyền

Chương 1179: Cao thủ, đều ngồi ở mũi thuyềnChương 1179: Cao thủ, đều ngồi ở mũi thuyền
Pháp khí lục phẩm phát sáng lấp lánh, làn sóng khí tức mạnh mẽ khuếch tán, khiến cho ba con Hồn Thạch Giáp Thú chịu áp lực cực lớn.
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ bị ép lui về phía sau, liên tục rống giận.
Hai Hôn Thạch Giáp Thú trưởng thành cũng không thể không đè thấp thân thể.
Pháp khí lục phẩm, làm cho chúng sinh lòng kiêng ky, cũng không dám tùy tiện ra tay.
"Grào..."
"Ba ngày, nếu không chúng ta liền đánh một trận đi."
"Hoặc là, ta sẽ chờ ở chỗ này, nhưng mà chắc các ngươi cũng không muốn để cho gia gia ta phải tới nơi này chứ?"
Cuối cùng Tương Tư Tiên còn lôi cả gia gia của nàng ta ra ngoài.
Ba con Hồn Thạch Giáp Thú có linh trí, không kém con người nhiều lắm.
Tương Tư Tiên đưa gia gia Hóa Thần của nàng ta ra, Hồn Thạch Giáp Thú càng kiêng ky.
Chúng nó chẳng qua mới là Nguyên Anh kỳ, không đắc tội nổi Hóa Thần kỳ.
Cuối cùng, chúng thỏa hiệp, đồng ý ba ngày sau sẽ thả Tương Tư Tiên và Dận Khuyết rời đi.
Thấy Hồn Thạch Giáp Thú đồng ý, Tương Tư Tiên cũng nhịn không nổi mà thở phào nhẹ nhõm.
Đôi bên không đánh nhau, kết quả như vậy không phải hoàn mỹ nhất, cũng không phải tốt nhất.
Dận Khuyết bội phục vạn phần, nữ thần như vậy có ai mà không thích chứ, hắn ta cười nói: "Vẫn là đại tiểu thư lợi hại, trấn trụ được chúng nó."
Tương Tư Tiên thở dài, quá khó khăn.
Nàng ta thản nhiên nói: "Chỉ ba ngày, hy vọng có thể kịp."
Dận Khuyết lại cười ha ha, tin tưởng mười phần, hắn ta nói: "Đại tiểu thư yên tâm đi, chỉ có ba ngày mà thôi, đuổi kịp bọn họ dễ như trở bàn tay."
"Đại tiểu thư, không phải ngươi đã nói rồi sao? Tốc độ thuyền của Đại trưởng lão là nhanh nhất, tên hỗn đản kia chạy không thoát đâu."
Tương Tư Tiên đã không có loại lòng tin này. Nếu như không phải trong tay nàng ta có đồ gia gia đưa, mưu kế của Lữ Thiếu Khanh đã thực hiện được.
Kế tiếp, Lữ Thiếu Khanh có phải vẫn còn thứ gì khác đang đợi cho nàng ta hay không?
Nàng ta không dám chắc chắn.
Hiện tại, nàng ta chỉ cảm thấy sương mù trên người Lữ Thiếu Khanh càng nặng hơn, hoàn toàn không thấy rõ Lữ Thiếu Khanh là người như thế nào.
Nàng ta lắc đầu, lo được lo mất nói: "Ta không dám chắc."
Dận Khuyết cười rất vui vẻ, cực kỳ tin tưởng: "Yên tâm đi, hắn còn có thể làm gì chứ? Ta muốn đuổi theo hắn, nhìn biểu cảm trên mặt hắn."
Lữ Thiếu Khanh dự định để Hồn Thạch Giáp Thú ở chỗ này chặn bọn họ một trăm ngày, kết quả bị Tương Tư Tiên trả giá chém thành ba ngày.
Thời gian đã ngắn hơn ba mươi lần.
Dận Khuyết cảm thấy sau khi đuổi theo, Lữ Thiếu Khanh nhất định vô cùng kinh ngạc, thậm chí có thể bị dọa.
Vẻ mặt như vậy nhất định rất đặc sắc.
Ba ngày thoáng qua, Dận Khuyết đang nhắm mắt chữa thương nhảy dựng lên, nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, chúng ta xuất phát thôi!"
Dận Khuyết không đợi được nữa, hắn ta khẩn cấp muốn đuổi theo Lữ Thiếu Khanh, muốn được xem biểu cảm đặc sắc của Lữ Thiếu Khanh.
Tương Tư Tiên đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người ba con Hồn Thạch Giáp Thú.
"Grào!" Ba con Hồn Thạch Giáp Thú không nuốt lời, chúng nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, đong đưa thân hình khổng lồ chậm rãi rời khỏi nơi này, tiến vào trong rừng đá, bóng dáng của bọn chúng biến mất rất nhanh.
"Phùi"
Tương Tư Tiên cuối cùng cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cho tới bây giờ, mọi chuyện đều thuận lợi.
"Xuất phát đi!" Tương Tư Tiên một lần nữa lấy phi thuyền của mình ra.
Dận Khuyết là người đầu tiên leo lên, trong lòng kích động: "Xuất phát, đuổi theo tên khốn kiếp kia."
Đồ khốn, chờ đó.
Ta muốn xem dáng vẻ ngươi bật khóc.
Tương Tư Tiên thúc giục phi thuyền nhanh chóng lao về phía đám Lữ Thiếu Khanh rời đi.
Dận Khuyết đặt mông ngồi ở đầu thuyền, đón gió thổi tới, nhìn về phía trước, bầu trời phía xa mặc dù xám xịt, nhưng trong lòng Dận Khuyết cực kỳ hăng hái, cảm thấy thế giới này đều bị hắn ta giãm dưới chân.
Dận Khuyết đón gió, tóc bay múa, hắn ta không biết là, hắn ta đã học Kế Ngôn theo bản năng.
Dận Khuyết khoanh chân mà ngồi, nhìn cảnh vật phía dưới không ngừng lui về phía sau, nhanh như chớp, làm cho người ta có một loại cảm giác kích thích.
Trong lòng hắn ta nhịn không được cảm thán, chẳng trách tên kia vẫn luôn ngồi ở đầu thuyền, thì ra ngồi ở đầu thuyền là việc đã nghiền như vậy.
Dận Khuyết đột nhiên hiểu ra, cao thủ đều ngồi ở đầu thuyền, ý là vĩnh viễn tranh giành vị trí thứ nhất.
Bỗng nhiên, Dận Khuyết nhận thấy có gì đó không đúng, gió này hình như hơi nhỏ.
Hẳn ta lại nhìn xung quanh, cảnh vật trên mặt đất không hề lui về phía sau nhanh như chớp, mà là trở nên chậm đần.
Tốc độ thuyền chậm lại.
Dận Khuyết quay đầu lại: "Đại tiểu thư, sao vậy?"
Tương Tư Tiên cũng đã phát hiện tốc độ phi thuyền chậm dần, nàng ta cảm thấy khó hiểu, loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Linh lực trong cơ thể nàng ta hội tụ và rót vào thân tàu, giống như tăng thêm nhiên liệu, bình thường phi thuyền sẽ đột nhiên tăng tốc, sau đó đại trận có trên phi thuyền sẽ liên tục không ngừng hấp thu linh lực từ bên ngoài, tiến tới việc duy trì động lực mạnh mẽ.
Nhưng mà hiện tại, sau khi linh lực rót vào, phi thuyền chẳng những không có gia tốc, ngược lại trực tiếp dừng lại, lung lay lắc lư.
Tương Tư Tiên nhịn không được nhíu mày, nàng ta cảm giác phi thuyền giống như rơi vào trong vũng bùn, không cách nào nhúc nhích.
"Phi thuyền không thể di chuyển" Tương Tư Tiên nhìn Dận Khuyết, vẻ mặt khó hiểu khiến nàng ta giống như một nữ hài tử mơ hồ không tìm được phương hướng: "Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì."
Dận Khuyết cũng không hiểu ra sao, suy đoán: "Chẳng lẽ phi thuyền xảy ra vấn đề sao?" Trong đầu theo bản năng nhớ tới hành vi lúc trước của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn ta nhảy dựng: "Cái này, sẽ không phải là chuyện tốt mà tên khốn kiếp kia làm chứ?"
Tương Tư Tiên hoảng sợ: "Không thể nào? Hắn làm như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận