Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2544: Ngươi không đi qua, ta chỉ có thể tới (length: 6808)

Lữ Thiếu Khanh?
Cái tên này lan truyền khắp tai tất cả tu sĩ.
Bất kể là tu sĩ Độn Giới hay tu sĩ ngoại giới đều ngạc nhiên.
Trong đầu tất cả mọi người nảy sinh một ý nghĩ.
Không, không thể nào?
Không thể nào!
Rất nhiều người cắn răng, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
"Chắc không đâu, Đại trưởng lão hẳn là muốn báo thù cho giới chủ Tống Liêm chứ?"
"Đúng vậy, hẳn là vậy, trước khi lập tân giới chủ, phải giết tên ngoại giới đáng ghét này trước!"
"Hắn nhiều lần mạo phạm Độn Giới ta, lần này còn dám phách lối ra tay với giới chủ, không giết hắn không đủ để lập uy!"
"Trước lập uy, rồi mới lập tân giới chủ, như vậy mới có thể khiến mọi người phục tùng hơn."
"Đúng vậy, hắn đến Độn Giới gây sự, không giết hắn, chẳng lẽ còn muốn cho hắn làm giới chủ, đây chẳng phải là phạm...!"
Rất nhiều người không muốn tin vào khả năng mà mình nghĩ tới, nhao nhao thì thầm.
Bị Đại trưởng lão gọi thẳng tên, Lữ Thiếu Khanh kinh hãi.
Chỉ hận trên mặt đất không có cái khe nào để chui xuống.
Đối mặt với lời triệu hồi của Đại trưởng lão, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát giả vờ không nghe thấy.
Mặc cho ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía hắn.
"Đại, đại ca..." Giản Bắc run rẩy, lắp bắp.
Sư phụ của Tống Liêm, Đại trưởng lão Độn Giới lại gọi tên Lữ Thiếu Khanh, người ngoại giới, hắn không cho rằng gọi qua để làm giới chủ.
Chắc chắn gọi qua để trước mặt mọi người chặt đầu tạ tội.
Chặt Lữ Thiếu Khanh, những người tùy tùng như bọn hắn sẽ không bị liên lụy chứ?
"Hô cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ, "Ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa, gan chó của ngươi đâu rồi?"
Giản Bắc run rẩy nhắc nhở, "Đại ca, hắn, hắn gọi ngươi..."
"Không nghe thấy." Lữ Thiếu Khanh làm Giản Bắc suýt chút nữa trợn trắng mắt ngất xỉu.
Người ta hô lớn như vậy, ngươi nói không nghe thấy?
"Sao? Cần ta mời ngươi sao?" Đại trưởng lão lại lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, khiến Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được áp lực lớn lao.
Áp lực như vậy, hắn đã gặp không ít lần, mỗi lần đều là những kẻ không dễ chọc.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, lẽ nào thật sự muốn đánh nhau sao?
5000 ức đấy, nghĩ tới thôi đã thấy đau lòng rồi.
Nghĩ đến đây, Lữ Thiếu Khanh liền nịnh nọt cười một tiếng, "Tiền bối, ngài đang gọi ta sao?"
"Vừa nãy gió hơi lớn, không nghe thấy."
Gió hơi lớn, không nghe thấy?
Rất nhiều người đầu đầy hắc tuyến, Giản Bắc càng run rẩy, trong lòng thét gào, đại ca đừng có ba hoa nữa, ngươi không sợ hắn một chưởng vỗ chết ngươi à?
Giản Bắc cũng là phục rồi, đây là lúc nào rồi mà còn dám ba hoa?
"Ha ha," Đại trưởng lão cười ha hả, "Đến đây đi!"
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, gọi mình qua làm gì?
Làm giới chủ?
Hay là trước mặt mọi người giết chết?
Dù thế nào, Lữ Thiếu Khanh đã chuẩn bị động thủ, hắn hết sức cảnh giác, đề cao phòng bị, sau đó nói, "Không!"
"Phụt!"
Giản Bắc ở bên cạnh suýt phun ra, những người xung quanh nghe thấy vậy cũng muốn phun ra.
Đám người hoài nghi mình nghe lầm, tên này, dám cự tuyệt Đại trưởng lão?
Hắn không sợ chết sao?
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu hai chân run lẩy bẩy, chỉ muốn đánh cho Lữ Thiếu Khanh một trận.
Trâu bò quá!
Rõ ràng biết đối phương là tiên nhân, mà còn dám thế này, không phải trâu, thì cái gì mới là trâu?
Lữ Thiếu Khanh không để ý phản ứng của mọi người xung quanh, ưỡn ngực nói, "Ta ở đây rất tốt, có gì cứ nói."
Lữ Thiếu Khanh vừa nói xong, sau lưng vang lên một giọng nói, "Ngươi không đi, ta chỉ có thể tới thôi."
Tê!
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng lên.
Về phần Giản Bắc và những người khác thì trực tiếp bị dọa nằm rạp xuống đất.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lại, Đại trưởng lão trên bầu trời đã biến mất từ bao giờ.
Hắn gian nan quay lại, Đại trưởng lão Độn Giới đang cười tủm tỉm đứng sau lưng hắn.
Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, hắn còn không phát hiện ra Đại trưởng lão đã di chuyển như thế nào.
Hành vi quỷ mị như vậy, đừng nói là vào ban đêm, ngay cả ban ngày cũng có thể khiến người ta sợ chết khiếp.
Đại trưởng lão đang ở ngay trước mắt, khẽ cười, giống như một người bác hàng xóm hiền hòa, trông có vẻ cho người ta cảm giác an toàn.
Nhưng trong lòng Lữ Thiếu Khanh thì còi báo động không ngừng reo lên.
Giác quan của hắn nhạy bén vô cùng, trong cảm nhận của hắn, trong cơ thể Đại trưởng lão ẩn chứa sức mạnh vô tận, giống như vực sâu, thăm thẳm không đáy.
Cảm nhận ở cự ly gần, Lữ Thiếu Khanh biết Đại trưởng lão đáng sợ hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Đánh đấm cái lông gì!
Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu khổ.
Cảm nhận ở cự ly gần, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy chia ba bảy là đám tiểu đệ ma quỷ còn cho hắn mặt mũi đấy.
Đánh nhau thì, đôi tám cũng là đánh giá lạc quan nhất rồi.
Có thể không đánh thì tuyệt đối không đánh.
Lữ Thiếu Khanh âm thầm quyết định.
Phần thắng khi đánh nhau không lớn, không cẩn thận dễ bỏ mạng vào đó.
Lữ Thiếu Khanh liền nở nụ cười tươi rói, xoa xoa tay, "Tiền bối, người xem người xem cái cách nói chuyện này xem, ta đây không phải là đang chuẩn bị đi qua đó sao?"
"Ngươi lão không cần phải vội vàng vậy a."
Đại trưởng lão cười ha hả, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không thể không đối diện với hắn, hắn cố nén sợ hãi và căng thẳng trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa tới năm hơi thở, Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được áp lực cực lớn.
Ánh mắt của Đại trưởng lão dường như hữu hình, mang theo áp lực vạn quân, khiến hơi thở của Lữ Thiếu Khanh bắt đầu dần trở nên nặng nhọc.
Mặt hắn đỏ bừng, linh lực trong cơ thể dường như mất kiểm soát mà vận chuyển.
Đến lúc đó hắn không xuất thủ cũng phải xuất thủ, không thì sẽ bị thương trong vô hình.
Nhưng một khi động thủ, hắn nhất định rơi vào thế yếu, lúc đó kết quả sẽ rất tồi tệ.
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh đạt đến cực hạn, sắp bị ép động thủ thì Thời Cơ bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, "Tiền bối, xin hỏi ngài có quan hệ gì với sư phụ của ta không?"
Nhìn ở cự ly gần, Thời Cơ sắp không phân biệt được sự khác nhau giữa sư phụ mình và Đại trưởng lão Độn Giới.
Hai người như đúc, Thời Cơ càng nhìn càng thấy giống sư phụ mình, vì tò mò, nàng không hỏi không được.
Nghe Thời Cơ hỏi, Đại trưởng lão thu lại khí tức đáng sợ, áp lực của Lữ Thiếu Khanh giảm đi nhiều, âm thầm thở hổn hển vài cái.
Hắn suýt chút nữa đã làm trò cười cho thiên hạ rồi.
Ánh mắt của Đại trưởng lão rơi vào Thời Cơ và Thời Liêu, bỗng mỉm cười, trong trẻo như làn gió, "Thế nào, không nhận ra vi sư sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận