Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 190 - Hạ Ngữ ra tay (tt)



Chương 190: Hạ Ngữ ra tay (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHạ Chính Nhiên bị Hạ Ngữ đánh bị thương nhưng ông ta không phải đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.Ông ta thấy Lữ Thiếu Khanh đến gần, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, đang định động thủ.Lữ Thiếu Khanh không chút sợ hãi, bình tĩnh mở miệng: “Bây giờ ngươi dám động thủ với ta, ta dám đảm bảo Lăng Tiêu Phái sẽ diệt toàn gia tộc của ngươi, ngay cả quả trứng trong nhà các ngươi cũng tan nát hết.”Lời nói bình tĩnh khiến trong lòng Hạ Chính Nhiên không kìm được sợ hãi, linh lực đang vận chuyển mất đi động lực, từ từ bình ổn lại.Ông ta là tán tu nhưng không có nghĩa ông ta chỉ cô độc một mình.Phía dưới ông ta có đồ đệ, sau lưng có gia tộc.Lời của Lữ Thiếu Khanh như con dao cắm vào điểm yếu của ông ta, lực uy hiếp to lớn khiến ông ta không dám tùy tiện làm bậy.“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”Điểm yếu của mình đã bị người ta khống chế, sắc mặt Long Trì chân nhân Hạ Chính Nhiên khó coi, trong lòng vô cùng kiêng kị Lữ Thiếu Khanh cùng với người một chiêu đã có thể đánh bại mình kia.Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra, nói với Hạ Chính Nhiên: “Ta biết ngươi cũng không cố ý, chắc chắn có người xui khiến. Ta cũng không cần yêu cầu ngươi khai ra là ai, nộp tiền phạt đi.”“Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm.”“Giao nộp ra, lần này coi như xong, nhưng nếu còn có lần sau thì không phải chỉ nộp phạt đơn giản như vậy đâu.”“Một ngàn viên linh thạch hạ phẩm?” Sắc mặt Hạ Chính Nhiên hơi khó coi.Ông ta là tán tu, linh thạch trong tay cũng khá khó khăn, một ngàn viên linh thạch hạ phẩm cũng đủ để ông ta đau lòng rất lâu.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mở miệng, giọng hắn rất lớn, cố ý nói cho những người khác nghe.“Các ngươi tới là để tham dự khánh điển của Đại sư huynh nhà ta, người tới là khách, Lăng Tiêu Phái chúng ta không muốn làm việc quá tuyệt tình.”“Nhưng, nếu thật sự có người muốn khi dễ tận cửa, chúng ta cũng không phải người sợ phiền phức.”“Các ngươi thật sự cho rằng mấy ngày nay Lăng Tiêu Phái chúng ta nhượng bộ các ngươi là vì sợ các ngươi sao?”Những lời này khiến đám người như có điều suy nghĩ.Lời của Lữ Thiếu Khanh thực sự rất có lý.“Hơn nữa,” Lữ Thiếu Khanh vẫn còn lời chưa nói xong, hắn tiếp tục mở miệng, hơn nữa âm thanh lần này gia tăng thêm không ít: “Chưởng môn chúng ta là người hẹp hòi, lần này nói không chừng đang cầm quyển sổ con đứng trên cao ghi chép lại, đợi mọi chuyện qua đi sẽ tìm các ngươi tính sổ đấy.”“Thử hỏi, các ngươi ai có thể chịu được trả thù của một đại năng Nguyên Anh hậu kỳ?”Chưởng môn nhà ta là người hẹp hòi.Tất cả mọi người chung quanh đều cạn lời.Tiêu Y đỡ trán, Hạ Ngữ im lặng, An Hoài và đám đệ tử Lăng Tiêu Phái đơ ra như gà gỗ.Nghe thử xem, đây là lời đệ tử môn phái nên nói sao?Không ít người không kìm được ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xem thử chưởng môn Lữ Thiếu Khanh có thể nào lăng không bay tới, một chưởng vỗ chết Lữ Thiếu Khanh không?Ở trên núi, Ngu Sưởng đạp mạnh một cước.Ngọn núi cao vài trăm thước bị ông đạp nứt một khe lớn.“Ta, ta phải đi làm thịt tên khốn này.”Ngu Sưởng nổi trận lôi đình, nổi giận đùng đùng, muốn lao xuống một chưởng vỗ chết Lữ Thiếu Khanh đang nói hươu nói vượn.Tiêu Sấm vội vàng kéo Ngu Sưởng lại cố gắng khuyên can: “Chưởng môn, không nên tức giận, không nên kích động.”“Cái tên tiểu tử khốn kiếp kia đang nói hươu nói vượn, người đừng chấp nhặt với nó.”Ngu Sưởng bị cản lại vẫn nổi giận đùng đùng, giận không kềm được.“Tiểu tử khốn kiếp, ta hẹp hòi chỗ nào?”“Dám bại hoại thanh danh của ta trước mặt mọi người, ta sẽ không tha cho nó đâu.”Trong lòng Tiêu Sấm âm thầm nói, câu này người đã nói một trăm lần rồi.Tiêu Sấm an ủi Ngu Sưởng: “Chưởng môn, nó làm như vậy, hiệu quả về sau có lẽ sẽ không tệ.”Nghe nói vậy, Ngu Sưởng cũng hơi tỉnh táo lại.Hai người đều là đại năng Nguyên Anh kỳ, tuổi tác hơn trăm, sống lâu như vậy rồi. Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh xử lý như vậy dĩ nhiên biết sẽ có tác dụng gì.Thứ nhất, có cao thủ như Hạ Ngữ tọa trấn, một chiêu đánh bại cao thủ Kết Đan trung kỳ uy tín lâu năm đủ để khiến các tu sĩ Lữ Thiếu Khanh khác sinh lòng kiêng kị.Thứ hai, Lữ Thiếu Khanh cũng chưa từng làm gì quá đáng với Hạ Chính Nhiên, giơ cao gậy nhưng lại đánh khẽ, khiến người ta biết Lăng Tiêu Phái không ỷ thế hiếp người.Nhưng câu uy hiếp phía sau lại có sức uy hiếp rất lớn.Nó nhắc nhở những người muốn gây chuyện rằng, thật sự chọc giận Lăng Tiêu Phái, sự trả thù của Lăng Tiêu Phái mấy người bọn hắn không thể nào chịu được.Có thể nói là trước võ sau văn, cương nhu cùng tồn tại, hai bút cùng vẽ.Bởi như vậy có người còn muốn gây sự thì cũng phải cân nhắc kỹ một chút.Chỉ cần trong hai ngày tiếp theo còn gây chuyện, còn có người tiếp tục gây rối, đội chấp pháp có thể khống chế cục diện, vậy thì quyền uy của đội chấp pháp sẽ thật sự được khôi phục.Lăng Tiêu Thành sẽ khôi phục lại dáng vẻ trước đây.Hai người không thể không cảm thán, Lữ Thiếu Khanh thật sự là có chút tài năng.Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi hắn đã tạo ra được nền tảng vững chắc.Sau này chỉ cần không để xảy ra sơ suất thì tất thảy đều có thể khôi phục bình thường.Ngu Sưởng nhìn Lữ Thiếu Khanh lấy được linh thạch trong tay Hạ Chính Nhiên, mặt mày hớn hở thuận thế bỏ vào Nhẫn trữ vật, ánh mắt loén lên tia tán thưởng, sau đó bờ môi hé mở:“Chưởng môn, người nói gì?” Đợi sau khi Ngu Sưởng nói xong, Tiêu Sấm hiếu kỳ hỏi một câu.Trên mặt Ngu Sưởng lộ nụ cười đắc ý: “Cho hắn một bài học nhỏ.”Thần niệm Tiêu Sấm quét qua, An Hoài đồ đệ của ông ta đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Vẻ mặt hắn ta mất tự nhiên nói với Lữ Thiếu Khanh: “Lữ sư đệ, một ngàn linh thạch hạ phẩm này đệ giao lại cho ta đi.”Lữ Thiếu Khanh sững sờ, đây không phải tính cách An sư huynh.Sao lại tới tranh giành linh thạch với ta chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận