Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2664: Là thời điểm (length: 6528)

Cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh bây giờ, đi đến đâu cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh loé lên rồi biến mất, xuất hiện ở Lăng Tiêu phái.
Nhìn đám đệ tử môn phái hăng hái khí thế ngút trời, Lữ Thiếu Khanh đi dạo ở giữa.
Không có bất kỳ đệ tử nào có thể nhìn thấy hắn.
Lữ Thiếu Khanh lướt qua giữa các đệ tử, lắng nghe họ trò chuyện.
Tất cả đều may mắn khi đến được thế giới này.
Thế giới mới này đã cho họ thấy hy vọng mới.
"Làm tốt lắm!"
"Tương lai chúng ta cũng muốn trở thành tồn tại như Lữ sư huynh!"
Một giọng nói thu hút Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía vị trí phát ra âm thanh.
Lại là một người quen cũ.
Đệ tử thiên tài An Tường gia nhập môn phái sau.
An Tường đã được Lữ Thiếu Khanh thiết kế giáo huấn, tu tâm dưỡng tính, thay đổi rất nhiều.
Đồng thời cũng trở thành tiểu mê đệ của Lữ Thiếu Khanh.
Đương nhiên, thực lực của hắn vẫn ở Hợp Thể kỳ, còn cần một khoảng thời gian khá dài mới đột phá được.
Thế giới mới là một thế giới bình thường, môi trường tu luyện không tệ, thuộc loại môi trường tu luyện thông thường, tốc độ tu luyện sẽ không quá nhanh.
Những đệ tử như An Tường, muốn bước vào Đại Thừa kỳ cũng cần một khoảng thời gian rất dài.
An Tường đứng trên quảng trường đã xây được hơn nửa, vung tay hô to, kêu gọi các đệ tử học theo Lữ Thiếu Khanh.
Xung quanh không ít đệ tử vây quanh, từng người giơ nắm đấm, vẻ mặt cuồng nhiệt.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh đã khiến họ hoàn toàn tin phục, từ đáy lòng sùng bái.
Những chuyện sỉ nhục môn phái trước kia đã sớm là dĩ vãng.
Lữ Thiếu Khanh hiện tại là thần tượng của môn phái bọn họ.
"Học tập theo Lữ sư huynh!"
"Tranh làm người giống Lữ Thiếu Khanh!"
"Lữ Thiếu Khanh là tấm gương để chúng ta học tập, chúng ta phải đi theo bước chân của hắn, trở nên càng mạnh mẽ hơn... "
Nghe tiếng reo hò của các đệ tử xung quanh, Lữ Thiếu Khanh tặc lưỡi, "Vẫn là 'sỉ nhục môn phái' nghe hay hơn..."
Sau một khắc, Lữ Thiếu Khanh biến mất tại chỗ, hắn xuất hiện trên một ngọn núi.
"Diệu Ý, đến đây, giúp ta gieo những hạt giống hoa này xuống nhé..."
"Vâng!" Bé thỏ trắng mặc một bộ áo trắng nhanh nhẹn, mang vẻ ngây thơ trong sáng.
Là sư phụ, Đại Bạch còn nuông chiều Đồ Diệu Ý hơn cả Thiều Thừa.
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh loé lên, xuất hiện trước mặt hai người.
"Sư nương!"
"Thiếu Khanh!" An Thiên Nhạn vừa mừng vừa sợ.
"Sư bá!" Đồ Diệu Ý nhanh chóng nhảy nhót tới, "Cuối cùng thì ngươi cũng về rồi!"
Lữ Thiếu Khanh xoa đầu nàng, hỏi An Thiên Nhạn, "Sư phụ đâu?"
Câu hỏi bình thường mà khiến An Thiên Nhạn trong lòng giật mình, trên mặt nàng lộ vẻ khẩn trương, "Thiếu Khanh, đến lúc rồi sao?"
Lữ Thiếu Khanh khẽ gật đầu, "Cũng sắp rồi."
An Thiên Nhạn càng thêm căng thẳng, "Có thể không đi được không?"
Vừa nói, một bên nhắn tin cho Thiều Thừa.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Sao có thể không đi?"
Không lâu sau, Thiều Thừa cũng vội vàng trở về.
"Tiểu tử!"
Sau khi Thiều Thừa xuống tới, trong lúc nhất thời không biết nên tỏ vẻ mặt gì.
Rất lâu sau, "Muốn đi rồi à?"
"Nếu ngươi không đi, đồ đệ ngoan của ngươi đoán chừng trên đó đã thành hai đống đất vàng rồi." Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc.
Thiều Thừa tức giận giơ tay lên, "Hỗn trướng, không thể nói dễ nghe một chút được sao?"
Thiều Thừa trong lòng rất xoắn xuýt.
Tiên giới nguy hiểm, hắn không muốn đồ đệ của mình lên đó mạo hiểm.
Mặc dù nói Lữ Thiếu Khanh rất lợi hại, nhưng những nguy hiểm phía trên không thể lường trước được, không biết địch nhân, đi lên thì chắc chắn thập tử nhất sinh.
Nhưng mà Kế Ngôn và Tiêu Y đều ở trên đó, trước đó nghe tả lại đã biết bọn họ gặp phiền phức.
Người có thể tìm tới giúp đỡ chỉ có Lữ Thiếu Khanh.
Đi lên thì không ổn, mà không đi cũng không xong.
Trong lúc nhất thời, vô cùng xoắn xuýt.
Lữ Thiếu Khanh lập tức lùi lại một bước, nói với An Thiên Nhạn, "Sư nương, người xem!"
An Thiên Nhạn như một người mẹ chiều chuộng con cái, càu nhàu với Thiều Thừa, "Đừng có làm bộ dạng đó, đừng doạ con."
"Đúng vậy, đúng vậy, sư nương," Lữ Thiếu Khanh thừa cơ cáo trạng, "Trước đây sư phụ đánh con nhiều lắm, không hề nương tay."
Thiều Thừa quát, "Lúc đó tiểu tử ngươi không nể mặt tiền bối Tiên nhân gì hết, không đánh ngươi thì đánh ai?"
"Chẳng qua chỉ là một tiên nhân thôi mà?" Đối với Lữ Thiếu Khanh, An Thiên Nhạn đã hóa thân thành một người mẹ thực sự, trong mắt bà, Lữ Thiếu Khanh luôn là đứa trẻ tốt nhất.
Thiều Thừa cảm thấy bực mình.
Vợ mình cái gì cũng tốt, nhưng cứ đụng đến chuyện của Lữ Thiếu Khanh thì trăm phần trăm đứng về phe đối lập.
"Hắc hắc..." Lữ Thiếu Khanh đắc ý cười với Thiều Thừa, khiến Thiều Thừa tức đến muốn xông lên cho hắn mấy bạt tai.
Thiều Thừa hít sâu một hơi, nỗi ưu tư lại trở về, "Ngươi lên trên, có nắm chắc không?"
"Không có!" Lữ Thiếu Khanh trả lời hết sức dứt khoát.
Thiều Thừa nhíu mày, "Đã vậy, không chuẩn bị mọi thứ thật tốt sao?"
"Làm việc hấp tấp, nhỡ lên trên gặp nguy hiểm thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói với An Thiên Nhạn, "Sư nương, sư phụ trù ẻo con!"
Thiều Thừa thổ huyết.
Thằng hỗn trướng này, càng ngày càng khiến người tức giận.
"Lên đi, lên đi, cút lên cho ta!" Thiều Thừa tức quá rồi.
Tiểu tử ngươi mau cút lên trên, đừng ở đây làm ta bực mình nữa.
Lữ Thiếu Khanh lại làm bộ ấm ức nói với An Thiên Nhạn, "Sư nương, sư phụ ghét bỏ con."
Ôi trời ơi!
Thiều Thừa tức đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là đồ hỗn trướng.
An Thiên Nhạn liếc chồng một cái, hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Thiếu Khanh, con định khi nào lên?"
"Lúc nào cũng được, nhưng sư nương à, con muốn ăn một bữa cơm rồi hẵng đi."
"Ta lập tức đi làm ngay... "
An Thiên Nhạn kéo Thiều Thừa đi chuẩn bị đồ ăn, Lữ Thiếu Khanh dẫn bé thỏ trắng đợi bên ngoài, vừa trò chuyện vu vơ với Thiều Thừa và An Thiên Nhạn trong bếp.
Hai cây Ngô Đồng thụ cũng tới.
"Cây già, có muốn cùng lên trên không?" Lữ Thiếu Khanh chào hỏi cây Ngô Đồng thụ.
Cây Ngô Đồng già run lên, cây Ngô Đồng nhỏ thì hai mắt sáng lên, "Ở trên đó chơi vui không?"
Cây Ngô Đồng già vội vàng kéo cây Ngô Đồng nhỏ ra sau, "Chuyện của người lớn, đừng hỏi nhiều."
Đùa sao, chỗ nguy hiểm như vậy, tránh còn không kịp, làm sao có thể đi lên?
Cây Ngô Đồng già nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi định khi nào đi lên?"
"Ăn cơm xong là đi, cùng nhau không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận