Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 313 - Dụ địch



Chương 313: Dụ địchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh bất mãn, mắng to: "Đừng tùy tiện lấy tính mạng của ta ra bảo đảm, huynh cứ dùng tính mạng của huynh bảo đảm là được rồi. Mẹ nó, sao lại có sư huynh có đầu óc hãm hại như huynh chứ?"Thiều Thừa tức giận, lập tức đi dạy bảo Lữ Thiếu Khanh: "Khốn kiếp, ở trước mặt tổ sư thì khách khí một chút."Kha Hồng im lặng, nhìn Kế Ngôn kiên định, lại nhìn Lữ Thiếu Khanh đang bị Thiều Thừa đuổi đánh.Trong lòng ông cụ dường như hơi xúc động một chút.Ông cụ lại hỏi một câu: "Ngươi tin hắn?"Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh chạy xa, ánh mắt kiên định, giọng nói âm vang có lực: "Tin! Không ai tin đệ ấy hơn con."Lữ Thiếu Khanh nhìn lên trời, đám người Kế Ngôn đã bay lên không trung.Bốn tia sáng xé rách không khí, xông thẳng về phía chân trời, lưu lại một vệt sáng sáng ngời ở trên trời.Bốn người Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa, Kế Ngôn tiến vào trong đại trận một lần nữa.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía xa, Kha Hồng đứng lặng trước cửa.Kha Hồng cuối cùng cũng đồng ý với cách của hắn, hắn đã tốn hơn hai tháng chuẩn bị.Hôm nay, cuối cùng tranh thủ lúc đám quái vật dừng lại, bắt đầu nghiệm chứng cách của hắn có hiệu quả hay không.Cảm nhận được khí tức của đám người Ngu Sưởng, trong khe nứt lại xuất hiện vô số chấm đỏ, ba con quái vật hình thể khổng lồ cũng xuất hiện trước khe nứt.Ánh mắt đỏ tươi của chúng gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người Ngu Sưởng.Chúng nó đã chiến đấu mấy lần cùng mấy người Ngu Sưởng, ai cũng không làm gì được ai.Nhưng Ngu Sưởng bọn họ lại giết vô số thủ hạ và đồng bạn của chúng nó, để cho chúng nó hận thấu xương đám người Ngu Sưởng.Thấy mấy người Ngu Sưởng xuất hiện, một con quái vật trong đó rống giận một tiếng với bọn họ."Grào!"Đinh tai nhức óc, trong không khí nhấc lên một trận bão táp linh khí bão táp thật lớn, ở phía sau nó, vô số quái vật màu đen chia năm xẻ bảy, tử thương thảm trọng dưới một tiếng rống giận này.Nhìn thấy con quái vật này, trên mặt Kế Ngôn lạnh lùng lộ ra sát ý lạnh thấu xương.Chính con quái vật này đã làm sư phụ hắn ta bị thương, đó là mục tiêu tất sát của Kế Ngôn.Trường kiếm Vô Khưu sau lưng keng một tiếng ra khỏi vỏ, thân kiếm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chỉ về phía quái vật cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tầng 6.Kế Ngôn giống như chiến thần, thanh âm như hồng lôi, thổi quét mà ra, chấn động cả bầu trời."Quái vật, đánh với ta một trận đi!"Cảm nhận được sát ý của Kế Ngôn, con mắt đỏ tươi của quái vật cảnh giới Nguyên Anh tầng 6 cũng lộ ra sát ý. Nó vươn đầu lưỡi thật dài liếm liếm môi, trên khuôn mặt xấu xí lộ ra nụ cười dữ tợn mà lại tàn nhẫn."Grào!"Quái vật rống giận một tiếng, lao thẳng tới.Mặt khác hai con quái vật còn lại không nhúc nhích, mà là lạnh lùng nhìn đồng bạn của mình đánh về phía Kế Ngôn.Ngu Sưởng, Tiêu Sấm, Thiều Thừa cũng không nhúc nhích, cảnh giác trong lòng ba người kéo đầy, khí cơ vững vàng tập trung vào hai con quái vật khác.Hình thể của con quái vật nhào về phía Kế Ngôn là khổng lồ nhất trong ba con quái vật.Nó có kích thước khổng lồ, đứng lên cao ít nhất ba trượng, di chuyển như một ngọn núi nhỏ. Phần lưng nhô lên không có cánh, mà là mọc đầy gai xương thấm người, phong mang, bén nhọn, hàn quang lấp lánh, làm người ta sợ hãi.Từ xa nhìn lại, có hơi giống con nhím.Hai tay và hai chân nó tráng kiện, cơ bắp cứng rắn, giống như từng tảng đá kiên cố, mhưng mà hình thể khổng lồ, không có nghĩa là tốc độ của nó chậm.Dù cách xa nhau mấy ngàn dặm, nó chớp mắt đã tới.Nó không có làm ra động tác công kích nào khác, chỉ lao thẳng về phía Kế Ngôn.Giống như một con bò rừng điên cuồng, đỏ mắt, giương sừng bò xông thẳng tới.Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, con quái vật này đã giống như đụng sụp bầu trời, phát ra thanh âm bén nhọn trong không khí, hình thành một sóng xung kích cuồng bạo.Ánh mắt Kế Ngôn lạnh lùng, vung ra một kiếm.Vô Khưu trong nháy mắt hóa thành một thanh cự kiếm vạn trượng, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, hung hăng bổ về phía quái vật.Một kiếm với thanh thế to lớn bổ trúng sóng xung kích cuồng bạo.Hai lực lượng đụng nhau, một vụ nổ lớn lập tức xảy ra gây ra một cơn bão linh khí kinh khủng.Quái vật không bị ảnh hưởng gì, tốc độ không hề giảm.Kế Ngôn không thể không nháy mắt rời khỏi chỗ cũ.Thấy Kế Ngôn tránh mình, quái vật đắc ý gầm rú một tiếng, nó nhếch miệng cười, nụ cười dữ tợn, khủng bố thấm vào người.Thân hình nó khẽ động, biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã xuất hiện ở trước mặt Kế Ngôn.Móng vuốt sắc bén thật lớn gào thét lao tới, nhưng mà nó đã bổ nhào vào không trung, Kế Ngôn đã biến mất trước một bước.Công kích vào khoảng không làm cho con quái vật này cũng nhịn không được sửng sốt.Nhưng mà tầm mắt của nó rất nhanh liền khóa chặt Kế Ngôn, nhưng thời điểm nhìn thấy Kế Ngôn, nó lại sửng sốt.Kế Ngôn đã xuất hiện ở phía dưới, xông thẳng ra ngoài đại trận.Sợ sao?Quái vật mặc dù có linh trí, nhưng vào lúc này cũng không có cách nào suy nghĩ nhiều hơn.Nhìn thấy Kế Ngôn bay về phía bên ngoài đại trạn, theo quái vật suy nghĩ, con mồi của nó đang sợ, chạy trốn.Con mồi sợ hãi, chạy trốn, khiến trong lòng quái vật càng thêm hưng phấn.Con mồi như vậy hành hạ đến chết mới càng thêm đã nghiền.Nó lại rống to một tiếng, vô cùng hưng phấn, lần nữa đuổi theo Kế Ngôn. Nó muốn ngăn hắn ta lại trước khi Kế Ngôn chạy trốn ra ngoài bức bình phong đáng ghét kia, hành hạ đến chết con mồi này, cắn nuốt."Grào grào!"Quái vật vừa đuổi theo vừa hưng phấn rống lên.Dám khiêu chiến ta, cho ngươi biết cái gì gọi là hối hận, đừng nghĩ rằng ta giống như những thứ rác rưởi trước đây.Kế Ngôn xông thẳng ra ngoài đại trận, mục tiêu đương nhiên là vị trí của Lữ Thiếu Khanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận