Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 833 - Sứ giả Thánh Địa



Chương 833: Sứ giả Thánh ĐịaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCâu Khiên lập tức lao ra, thuấn di đi ra ngoài.Thấy được một thanh niên Thánh tộc mặc áo trắng, chắp hai tay sau lưng trước đại môn, ánh mắt bễ nghễ, thần sắc lạnh lùng ngạo nghễ nhìn người Câu gia.Hơi thở của hắn ta bình tĩnh mịt mờ, khiến người ta không rõ lai lịch.Sau khi Câu Khiên xuất hiện, nghi ngờ không thôi đánh giá thanh niên trước mắt, cẩn thận chắp tay, thử hỏi: "Ta là gia chủ Câu gia Câu Khiên, không biết công tử xưng hô như thế nào.""Loan Thụy, đặc sứ Thánh Địa!"Thanh niên lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, ngạo nghễ nói ra thân phận của mình với Câu Khiên.Nhận thấy được khí tức trên lệnh bài, Câu Khiên và người Câu gia xung quanh biến sắc.Quả nhiên là đến từ Thánh Địa.Câu Khiên vội vàng hành lễ: "Bái kiến Loan Thụy đại nhân."Ở Thánh tộc, người có thực lực mạnh, bối phận lớn đều có thể xưng là đại nhân.Câu Khiên hết sức khách khí mời Loan Thụy vào, cẩn thận hỏi mục đích Loan Thụy đến tìm Câu gia: "Không biết đại nhân đại giá quang lâm là có gì chỉ giáo?"Mặc dù Câu gia là một trong tam bá ở thành Tam Vũ, nhưng ở trước mặt Thánh Địa ngay cả cặn bã cũng không được tính.Cho dù là thân phận Thành Chủ thành Tam Vũ, ở trước mặt Thánh Địa cũng giống như một vị quan lại không đủ tư cách.Loan Thụy không giấu diếm mục đích chuyến đi này, hắn ta thản nhiên nói: "Ta phụng mệnh Thánh Chủ, tuần tra các thành. Chẳng qua ta thân là đặc sứ, nhưng thân phận không nên công khai, ngươi biết làm như thế nào đúng không?"Không phải là bảo tộc nhân câm miệng không nói lung tung sao?Ta hiểu!Câu Khiên gật đầu lia lịa, tỏ vẻ không cần lo lắng vấn đề tiết lộ thân phận.Loan Thụy không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề chính: "Thành Tam Vũ phát triển như thế nào? Nhân khẩu, tài nguyên, văn thư địa hình của thành Tam Vũ đều lấy ra đi, ta muốn xem."Câu Khiên cả kinh, đây là muốn kiểm tra tài sản của thành Tam Vũ sao?Thánh Địa muốn làm gì? Muốn làm chuyện lớn sao?Mặc dù!Câu Khiên lộ ra vẻ khó xử, khiến Loan Thụy không vui: "Sao? Không muốn sao?"Loan Thụy là đặc sứ Thánh Địa, đại diện cho Thánh Địa tới nơi này, đừng nói xem văn thư, cho dù là lấy đi, thành Tam Vũ này cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.Đối mặt với sự không vui của Loan Thụy, Câu Khiên cười khổ một tiếng: "Bẩm đại nhân, ta đã sớm không còn là Thành Chủ."Loan Thụy sửng sốt một chút, kỳ quái: "Ta nhớ mười mấy năm trước, ngươi vẫn là Thành Chủ mà."Đậu má, cảm giác tồn tại của thành Tam Vũ thấp như vậy sao? Đã bao lâu rồi ngươi không cập nhật thông tin vậy?Vị trí thành chủ thành Tam Vũ ta đã sớm giao cho Cung gia rồi.Chẳng qua Câu Khiên cũng cảm thấy không có gì đáng trách, thành Tam Vũ cách Thánh Địa rất xa, vị trí lại không quan trọng, trong mắt Thánh Địa chỉ là một thôn nhỏ ở nông thôn, không được coi trọng là chuyện rất bình thường.Loại người như Loan Thụy tựa như hài tử trong thành, khẳng định sẽ không tốn tâm tư đi tìm hiểu một thôn ở nông thôn.Sau khi Loan Thụy biết Câu Khiên không phải Thành Chủ, Cung gia mới là Thành Chủ thì trực tiếp đứng dậy, định rời khỏi nơi này.Câu Khiên vội vàng ngăn Loan Thụy lại: "Đại nhân đường xa tới, xin cho phép Câu gia chiêu đãi đại nhân một phen."Loan Thụy là sứ giả của Thánh Địa, rất có lai lịch.Trong mắt Câu Khiên, cái đùi này vừa to vừa thô, lông chân màu đen còn thô hơn cả cây cối trong rừng Long Lạc ở Tây Cực.Câu Khiên nhạy bén nhận ra, đây là cơ hội của Câu gia.Nếu bỏ lỡ, các tổ tiên Câu gia sẽ bò dậy từ dưới đất đập chết ông ta.Mặt Loan Thụy lộ vẻ khinh thường: "Vùng thôn quê hẻo lánh, có cái gì tốt mà chiêu đãi?"Câu Khiên thấy thế thì hết cách, cắn răng một cái, quỳ xuống với Loan Thụy: "Mong đại nhân cứu mạng."Đường đường là một gia chủ lại quỳ xuống, thật làm cho người ta bất ngờ.Ít nhất khiến cho Loan Thụy tò mò."Hả? Chuyện gì?"Câu Khiên không dám trì hoãn, vội vàng nói: "Đại nhân, gần đây thành Tam Vũ có hai người trẻ tuổi thực lực mạnh mẽ đi tới, bọn họ..."Thêm mắm dặm muối nói Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh tới nơi này kiêu ngạo như thế nào, ức hiếp Câu gia như thế nào.Cuối cùng hoàn toàn khiến Loan Thụy hứng thú."Ha ha, thú vị, đúng là đã lâu không thấy người kiêu ngạo như thế." Loan Thụy ha hả cười: "Ta ngược lại muốn nhìn xem là kẻ có lai lịch gì mà lại dám kiêu ngạo như thế..."Lữ Thiếu Khanh duỗi lưng một cái, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thật nhàm chán.Nơi này không có mạng nên không xem được bài Thiên Cơ, rất nhàm chán.Cho nên chỉ nghỉ ở chỗ này một ngày hắn liền chịu không nổi.Hắn không phải Kế Ngôn, không làm được việc tu luyện mọi lúc mọi nơi.Hắn tình nguyện tu luyện ở trong phòng thời gian chứ không muốn tu luyện ở bên ngoài.Thời gian tu luyện quá ngắn, không có loại cảm giác này.Lữ Thiếu Khanh không chịu ngồi yên nên định đi dạo trong thành Tam Vũ, ăn chút gì đó.Không có cách nào, Kế Ngôn phải mất ít nhất một hai tháng mới khá lên.Hắn chỉ có thể chờ ở chỗ này thôi."Khỉ ngốc, có muốn đi dạo phố ăn cái gì đó với ta không?"Con khỉ nhỏ vốn không muốn để ý tới Lữ Thiếu Khanh, người này thật đáng sợ.Đi theo hắn rất dễ dàng bị bắt nạt.Nhưng nghe thấy từ ăn, thân thể khỉ con rất thành thật chui ra khỏi phòng, nhanh như chớp bò lên vai Lữ Thiếu Khanh.Miêu Á ở phòng đối diện, bắt đầu từ hôm qua nàng ta cũng ở lại chỗ này.Nàng ta có dã tâm, muốn tiếp cận Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, tạo mối quan hệ tốt không chừng còn có thể được bọn họ chỉ điểm.Chỉ cần truyền thụ một ít tu luyện tâm đắc cũng có thể làm cho thực lực của nàng ta tăng vọt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận