Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1996

Chương 1996Chương 1996
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi đáng chết.”
Nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ồn ào: “Tiểu tử, Mặc Họa đâu?”
Vấn đề này khiến cho các thú đầu chú ý tới, ngay cả Toàn Phụng Nhật cũng không đoái hoài đến cơn tức giận mà dựng thẳng lỗ tai lắng lặng chờ Lữ Thiếu Khanh trả lời. Lữ Thiếu Khanh xòe hai tay: “Chạy rồi.”
Mặc dù cách rất xa nhưng trên bầu trời cao cao vẫn có sóng năng lượng lan đến. Sóng năng lượng không ngừng lan đến khiến cho mặt đất không ngừng run lên. Mặt đất nứt ra, như địa long xoay người.
Phong bạo gào thét, như phong long tứ ngược.
Rất nhiều Yêu thú tránh không kịp, bị sóng năng lượng lan đên gần thì nôn ra máu và bị thương, thậm chí còn vẫn lạc.
Đồng thời còn có Thiên Ma vực ngoại nhìn chằm chằm, đông đảo Yêu thú lại càng thêm rung chuyển. Thiều Thừa mang theo mấy người Tiêu Y chờ bên ngoài Thận Cốc mà không bước vào trong lấy một bước.
Đồng thời còn cảnh giác chú ý tất cả mọi thứ xung quanh. Thiên Ma vực ngoại đã xông ra khỏi Thận Cốc, bọn chúng không có hình thái cụ thể hệt như thích khách, nếu không cần thận rất dễ bị chúng tấn công.
Hồ Tuyết lo lắng nhìn lên bầu trời thi thoảng lại sáng lên: “Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Vương của tấu thú tộc và Vương của phi cầm tộc đầu có vấn đề sao?
Đến mức này, toàn bộ Yêu tộc còn có hy vọng sao?
Tiêu Y thuận miệng đáp: “Không có việc gì còn cố ý mang người đến đây sao?” Hồ Tuyết trầm mặc.
Tiêu Y lại nói: “Mau đi chữa thương ổi.”
Hồ Tuyết không nhịn được mà cười khổ: “Chút thực lực ấy của ta có bị thương hay không bị thương cũng khác gì nhau.”
Hắn ta chỉ là Nguyên Anh kỳ, trong hoàn cảnh thế này, thực lực như vậy chỉ có thể nói là cá con.
Dù trạng thái có hoàn hảo, cũng không giúp được gì. Tiêu Y im lặng nói: “Ý của ta là, vạn nhất gặp phải kẻ địch cường đại, ngươi có thể kéo dài chút thời gian cho chúng ta.”
“Chúng ta chạy trước.”
Hồ Tuyết bị nghẹn một hơi, chỉ muốn nôn ra máu. Không hổ là sư muội của tên kia.
Nói chuyện dễ giận y như nhau.
“Ha ha, Hồng Khanh, ngươi còn chưa chết sao?” Bỗng một giọng nói bén nhọn vang lên, sau đó mấy thú xuất hiện trước mặt mọi người.
Một nam nhân trung niên, sắc mặt khá là âm nhu.
?
Mặc Trường Túy.
Tiểu Hồng nhìn kẻ vừa đến, thần sắc đột nhiên lạnh di: “Mặc Trường Túy!”
Mặc Trường Túy vừa thấy Doanh Thất Thất và Ma Nhiên đều đứng bên cạnh Tiểu Hồng thì ánh mắt lóe lên hận ý, cười nói: “Nghe nói ngươi chạy đến sâu trong Thận Cốc, còn tưởng ngươi vẫn lạc rồi cơ.”
Tiểu Hồng hừ một tiếng: “Ngại quá, để ngươi thất vọng nồi.”
“Còn nữa, có thể cất cái bản mặt thối kia của ngươi lại được không? Vừa thấy đã buồn nôn. Một con chim mà thôi, đeo mặt nạ cái gì chứ?” Ánh mắt Mặc Trường Dạ lạnh đi, nhưng nụ cười vẫn không đổi, nói với Doanh Thất Thất: “Hai vị, nghe nói các ngươi truy sát Hồng Khanh tiến vào trong Thận Cốc, thực khiến ta lo lắng.”
“Thấy hai vị trở lại, ta đã an tâm.”
“Mặc Trường Dạ, bớt ở đây giả mù sa mưa đi.” Doanh Thất Thất biết sau khi nói sra chân tướng thì không có tí ấn tượng tốt nào với Mặc Trường Dạ, hoặc là nói, ngay từ khi mới bắt đầu nanngf ta đã không có bất kỳ ấn tượng tốt nào với Mặc Trường Dạ, chỉ lạnh mặt đáp lại: “Bộ dáng của ngươi khiến cho ta buồn nôn.”
Ma Nhiên cau mũi, hừ lạnh: “Ngụy quân tử, tiểu nhân!” Tiểu Hồng nói tiếp: “Đâu chỉ là tiểu nhân, quả thực là giòi trong mương thối."
“Chỉ khác ở chỗ giòi màu trắng, hắn ta màu đen, lại còn bốc mùi, còn buồn nôn nữa.”
Mặc Trường Dạ không duy trì dược nụ cười nữa, chớp mắt đã có vẻ lo lắng.
Hắn ta liếc nhìn mọi người một vòng, tựa như ánh mắt của sài lang.
Hai chân tu sĩ Nguyên Anh kỳ Hồ Tuyết âm thầm run lên. Cảm giác ngột ngạt thật mạnh. Nhưng sau khi liếc nhìn một vòng, Mặc Trường Dạ cũng thầm giật mình.
Dù là Thiều Thừa hay Tiêu Y cũng không thèm nhìn hắn ta vào mắt.
Dáng vẻ không coi chim ra gì. Ba đứa nhóc Tiểu Hắc, Đại Bạch và Tiểu Bạch có vẻ lười biếng, cũng chẳng để ý, chỉ hờ hững.
Mấy đứa gia hỏa này có sức mạnh gì?
Không phải là Luyện Hư kỳ mà đệ đệ từng nhắc đến sao? Mặc Trường Dạ ở bên cạnh quan sát một lúc lâu, không thấy có Luyện Hư kỳ nên mới dám ra đầy.
Nhưng cho dù có Luyện Hư kỳ, bên mình cũng có.
Nghĩ đến đây, Mặc Trường Dạ càng tự tin hơn.
Hắn ta cười ha hả: “Các ngươi đầu bị thương rồi, nơi này nguy cơ tứ phía, phải cần thận một chút đấy.”
Ngoài cười trong không cười, khẩu Phật tâm xà.
Tiểu Hồng ngáp một cái: “Đúng rồi, nguy cơ tứ phía, cẩn thận tự tìm đường chết.” “Ta chừng từng thấy con chim nào hèn hạ như ngươi, không phải vội vàng đi tìm cái chết sao?”
Mặc Trường Túy không nhịn được nữa, chỉ vào Tiểu Hồng hét lớn: “Hồng Khanh, ngươi là cái thá gì?”
“Một con tạp chủng huyết mạch không thuần khiết mà cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt đại ca ta?”
“Huyết mạch không thuần?” Tiểu Hồng không tức giận: “Cũng chỉ có kẻ không đủ năng lực mới túm chặt lẫy cái gọi là huyết mạch.” “Tổ tiên vô địch không phải dựa vào huyết mạch, mà là thực lực.”
“Loại rác rưởi như ngươi, một cánh ta có thể chụp chết mười con.”
Chém Mặc Trường Túy xong, Tiểu Hồng lại lạnh lùng nhìn sang Mặc Trường Dạ: “Ngươi mới chỉ có chút thực lực ấy mà có gì đáng tự hào?”
“Tuổi tác như thế mà còn là Hóa Thần kỳ, đổi lại là ta, ta đã cắt cổ tự sát từ lâu rồi.” Dừng một chút, nó càng nói to hơn: “Phế vật, không xứng hít không khí của Yêu giới.” “Mà ngươi, Mặc Trường Dạ, chính là phế vật lớn nhất của phi cầm tộc.”
“Mà ngươi còn là con giòi đen trong mương thối, những con giòi khác còn không thèm chơi với ngươi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận