Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2082

Chương 2082Chương 2082
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Mặc Quân tay trái tay phải cầm một núm ánh sáng màu lục, đó là bản nguyên trong cơ thể cây ngô đồng, sau khi cây ngô đồng nhìn thấy, suýt chút nữa khóc lên.
Móe, vừa ăn vừa cầm, còn đóng gói đem về à?
“Trả lại cho ta!” Cây ngô đồng hận đến mức nghiền răng. Chủ nhân không ra gì, ngay cả bội kiếm cũng không ra gì. “Không trả!” Mặc Quân kiếm lập tức giấu hai tay nhỏ phía sau: “Ta còn phải cho Vô Khâu và Lan.” Cây ngô đồng tức giận đến run rẩy, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Nhục nhã ta sao?” “Thần thụ cũng có tỳ khí.”
Lữ Thiếu Khanh đưa tay búng trán Mặc Quân: “Trả cho người ta, về sau là người một nhà.”
Nghe thấy Lữ Thiếu Khanh lên tiếng, Mặc Quân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đưa hai khối bản nguyên trả cho cây ngô đồng.
Lữ Thiếu Khanh võ vỗ tay: “Được rồi, thỏa thuận xong.” Cây ngô đồng như cha mẹ chết đứng bên, buồn bực không thôi.
Tiêu Y cười hì hì nhìn qua cây ngô đồng, nói với hắn ta: “Ngươi xem, ta đã nói rồi, ngươi còn không tin.”
Cây ngô đồng ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, ai ngờ tên này tà môn như vậy chứ? Tuy nhiên ngại mặt mũi, cây ngô đồng hừ một tiếng: “Ta đang khảo nghiệm hắn, muốn ta đi theo, nhất định phải trải qua khảo nghiệm của ta mới được.”
“Bớt khoác lác thôi.” Lữ Thiếu Khanh không chiều theo cây ngô đồng, một bàn tay đánh tới: “Ngươi đang phạm tiện đấy.”
Quả nhiên, biện pháp ôn tồn gì đó vô dụng.
Phải dùng sức, đánh một trận mới được.
Kế Ngôn bỗng nhiên chen vào hỏi cây ngô đồng: “Tia chớp màu đen trong tay hắn có lai lịch gì?”
Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn chằm chằm cây ngô đồng: “Ngươi biết thứ gì, nói hết ra đi."
Cây ngô đồng lại lắc đầu: “Ta không biết tia chớp màu đen có lai lịch gì nhưng ta biết, sự xuất hiện của nó sẽ kèm theo sự xuất hiện của hủy diệt.” “Mỗi một lần xuất hiện, thế giới đầu sẽ rơi vào một lần đại nạn, tử thương vô số, thiên địa tàn lụi.”
“Trong trí nhớ ít ỏi còn sót lại của ta thiên địa giống như chết đi vậy.”
Lời này khiến biểu cảm của ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng lên.
Bởi vì bọn hắn được chứng kiến quái vật màu đen, biết sự lợi hại của quái vật màu đen.
Nếu như bọn chúng xuất hiện, hoàn toàn chính xác sẽ khiến cho thế giới gặp đại nạn, cho dù là nhân loại, ma tộc, yêu tộc đều sẽ tử thương thảm trọng, thậm chí diệt tộc cũng không phải đang nói chuyện giật gân.
Tiêu Y kinh ngạc hỏi: “Không thể nào, làm sao ngươi biết?” Cây ngô đồng không giấu diếm: “Ta trải qua đại nạn này nhiều lần, mỗi một lần đầu là sinh linh đồ thán, vạn vật tàn lụi.”
Nhìn ánh mắt ba người, cây ngô đồng bổ sung một câu: “Cụ thể ta cũng không biết, trong tai kiếp, ta cũng trải qua cửu tử nhất sinh, có thể còn sống sót đã rất tốt, ký ức gì đó sớm biến mất cùng với kiếp nạn rồi.”
Chìm nổi trong đại nạn, dùng hết thấy sức mạnh để giữ mạng.
Chém rụng ký ức, cũng có thể bảo vệ mình hơn.
Sau đó cây ngô đồng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mặc dù ta không biết ngươi có được như thế nào nhưng thứ này rất tà môn, cứ tiếp tục như vậy, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra." “Nếu như có thể, vẫn nên nhanh chóng từ bỏ nó, không nên liên quan gì đến nó.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, muốn khóc.
Hắn trầm lặng nói: “Ta cũng muốn lắm.”
Cốt truyện của hắn lệch đến nước này, còn không phải bởi vì tia chớp màu đen ban tặng?
“Ta đập chết ngươi “
Loại cảm giác này, ai hiểu chứ.
Cây ngô đồng kinh ngạc, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Không thể nào, xem ra, ta rất nhanh có thể khôi phục tự do.”
“Ta đập chết ngươi.”
Nhìn thấy cây ngô đồng lại sắp bị nện, Tiêu Y vội vàng giúp hắn ta hóa giải, hỏi: “Nhị sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Phượng thành, bầu trời xanh thẳm, cách rất rất xa, vẫn có thể cảm nhận được chấn động Phượng thành truyền đến.
Hắn duỗi lưng mệt mỏi, nói với Kế Ngôn: “Phượng thành bị hủy, thuận tay giúp ta làm thịt đám người Mặc Nha tộc đi."
Kế Ngôn lạnh lùng vung ra một kiếp, Mặc Nha tộc phía xa lập tức gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Chủ lực gần như đã tử thương hầu như không còn, lưu lại cũng không đáng để lo.
“Tốt.” Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay: “Có thể đi về rồi.”
Cây ngô đồng nhìn qua nơi xa, tựa hồ nghe thấy tiếng kêu rên, hắn ta không kìm được hỏi: “Tại sao phải làm như vậy?” Lữ Thiếu Khanh thành thật nói: “Bọn hắn đắc tội ta.”
Trả lời nhẹ nhàng tự nhiên. Có thù tất báo, cây ngô đồng trong lòng có một vạn lời muốn nói: “Bọn hắn đắc tội ngươi, tại sao phải hủy Phượng thành?”
Hắn ta đang yên ổn ở núi Ngô Đồng, nơi này được trời ưu ái, linh khí dồi dào, đủ để cho thực lực của hắn ta đột nhiên tăng mạnh.
Thế mà, hắn ta đang yên lành ở đây, đám Lữ Thiếu Khanh lại chạy tới hủy núi Ngô Đồng, còn bắt hắn ta đi. Nghĩ lại cũng nổi nóng rồi. Đúng là xui xẻo tám đời tổ tông.
Núi Thủ Tiên không ở được, núi Ngô Đồng cũng không ở được, lần nào gặp phải tên này là phải chuyển nhà lần đó.
“Ai, vì tốt cho yêu tộc, không còn cách nào khác.” Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng: “Dụng tâm của ta lương khổ, bọn hắn hiểu.”
Vãi
Cây ngô đồng ghé mắt, hắn ta đã hiểu thêm vài phần về sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh. Hủy vương thành của người ta còn nói vì muốn tốt cho người ta, có thể sống đến hiện tại, mạng nhỏ thật to lớn.
Có Xuyên Giới bàn, nhóm Lữ Thiếu Khanh rất nhanh chóng trở về bên Thận cốc.
Tính toán thời gian, bọn hắn đã rời đi chừng hai tháng. Mấy người Thiều Thừa, Bạch Thước cũng ở nơi này không hề rời đi.
Đại chiến với Xương Thần qua đi, rất nhiều chuyện cần xử lý. Đặc biệt là tu sĩ yêu tộc tử thương thảm trọng, thương binh cần cứu viện, tìm kiếm người mất tích, thu nhặt thi thể, kiểm kê nhân số...
Xử lý xong mấy chuyện này không cần một năm nửa năm thì không thể làm được
Sau khi nhóm người Lữ Thiếu Khanh trở về phát hiện bên cạnh chỉ có năm tộc trưởng Vương tộc yêu tộc và hai người Liễu Xích, Hung Trừ, những người khác đều bị phái đi làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận