Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3124: Chùy? (length: 6598)

Thanh âm của Lữ Thiếu Khanh tràn đầy khí thế, nhưng trong tai mọi người, lại lộ ra vẻ bối rối.
Ngoài mạnh trong yếu!
Không ít người trong lòng nảy lên cụm từ này.
"Ha ha," Cô Mã cười lạnh một tiếng, "Thật to gan, dám đùa giỡn trò vặt trước mặt chúng ta?"
"Đồ ngu xuẩn!"
"Ha ha," Lang Sát cười khẩy, "Thì ra là thế, bị thương cũng không dám lộ ra."
"Ta đã nói rồi mà," Nam Cung Lịch cũng cười lạnh nói, "Trên đời này không thể có người nào mạnh đến vậy."
"Tiểu tử, ngươi gan thật lớn, nhưng ngươi tính sai rồi...."
Rất nhiều người cười lạnh gật đầu, đúng vậy, đánh tan công kích của bọn họ, giết chết nhiều người như vậy.
Chiêu thức vừa rồi nhìn là biết rất lợi hại.
Tuyệt đối là chiêu lớn.
Dùng chiêu lớn, sao có thể không hao tổn sức?
Biết Lữ Thiếu Khanh chỉ đang dọa dẫm, ánh mắt của nhiều người nhìn Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa trở nên tham lam.
E ngại rút lui, thay vào đó là sự tham lam vô tận.
Khúc Hô cười lạnh một tiếng, "Còn không ra tay?"
Cô Mã và những người khác hét lớn, "Giết!"
"Đừng nói nhảm với hắn, giết hắn..."
"Giết!"
Tiếng hét lớn vang lên, Lang Sát dẫn đầu ra tay, thân thể như một quả đạn pháo, lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Những người khác cũng đồng loạt xuất chiêu.
Đất trời lại rung chuyển, cơn bão vô tận tụ lại.
Sức mạnh đáng sợ lại một lần nữa làm tê liệt trời đất, sụp đổ không gian, hình thành một cỗ sức mạnh hủy diệt, lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
Những người này biết rõ Lữ Thiếu Khanh đã đến cực hạn, đều dùng công kích mạnh nhất của mình, ý đồ một kích tất sát.
Một lần giải quyết Lữ Thiếu Khanh.
Mọi người tranh nhau xông lên, sợ mình bị chậm chân, ai cũng muốn là người đầu tiên giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt với những công kích lại lần nữa ập đến, uy lực có lẽ yếu hơn một chút so với vừa nãy, nhưng không đáng kể.
Sức mạnh mang tính hủy diệt ập xuống như trời sập, chồng chất hướng về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Ầm!"
Thân thể Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa phát ra tia chớp đen trắng, giống như vừa rồi, lần nữa phóng lên tận trời, cuối cùng dường như bị đánh tan trước lực công kích, hóa thành tia chớp đầy trời, rung trời lấp đất, che lấp hết thảy.
Khúc Hô đang quan chiến bên cạnh mắt sáng lên, lộ ra nụ cười lạnh, một bước phóng ra, biến mất tại chỗ.
Thân thể của hắn dường như hòa vào hư không, len lỏi qua những công kích đầy trời, trong nháy mắt đã tới được giữa đám tia chớp.
Hắn nháy mắt, trong lòng âm thầm đắc ý.
Hừ, ngươi trốn đi phản công, chắc là dùng tiên khí hoặc thủ đoạn gì.
Không phải thì đã không phải trốn tránh ra tay rồi.
Khúc Hô nhìn Lữ Thiếu Khanh ra tay, kết hợp với vẻ mệt mỏi suy yếu, lại ra vẻ phô trương thanh thế của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn đã có ý nghĩ của riêng mình.
Lữ Thiếu Khanh đã rất yếu rồi, trốn đi ra tay cũng chỉ là để che giấu sự suy yếu của mình.
Khúc Hô tự nhận mình đã nhìn thấu Lữ Thiếu Khanh, đắc ý, không nhịn được cười nhe răng ra, "Đồ ngu xuẩn, ngươi không ngờ ta sẽ đột ngột ra tay chứ?"
"So với ta thì ngươi còn kém xa...."
Khúc Hô xuyên qua màn tia chớp đầy trời, Lữ Thiếu Khanh ở ngay sau đó, hắn cười càng thêm dữ tợn.
Hắn rất mong chờ được thấy vẻ kinh hãi của Lữ Thiếu Khanh.
Mình có thể tự tay giết Lữ Thiếu Khanh, đến lúc đó sẽ nhận được sự chú ý của bậc tối cao.
Hắn sẽ không giống những người khác, hi vọng nhận được cái gọi là phần thưởng sức mạnh, hắn cần một cơ hội, một cơ hội được giao tiếp với bậc tối cao.
Hắn là bán bộ Tiên Đế, đã rất khó tiến bộ thêm nữa.
Hắn cần đi theo một người càng mạnh hơn, bên cạnh người đó, nhận được sự chỉ điểm, như vậy hắn mới có thể đạt được lợi ích lớn hơn, mới có thể tiến thêm một bước.
Như thế, tương lai, hắn không phải là không có khả năng trở thành....
"Tiểu tử, chịu chết đi..." Nghĩ đến chỗ kích động, Khúc Hô hét lớn một tiếng, xuyên thủng tia chớp, xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Sau đó hắn thấy Lữ Thiếu Khanh đang cười tủm tỉm đứng trước mặt hắn.
Không hề kinh hãi như tưởng tượng, Lữ Thiếu Khanh còn tươi cười chào hắn, "Hi!"
Thấy Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh như vậy, trong lòng Khúc Hô đột nhiên dấy lên một linh cảm chẳng lành.
Cảm giác nguy hiểm như nọc độc rắn trong nháy mắt theo huyết dịch đi khắp toàn thân.
"Ngươi..."
Khúc Hô trong chốc lát có chút mờ mịt, khi hắn nhìn thấy trường kiếm Lữ Thiếu Khanh cầm trong tay, hắn không khỏi nói, "Chùy?"
Hình dáng chuôi kiếm, một nửa lưỡi kiếm sáng loáng, lưỡi kiếm đen trắng lại tản ra màu vàng kim nhàn nhạt, tràn đầy khí tức thần thánh.
Mà ở phía sau lưỡi kiếm lại nhô lên một khối, giống như cắm vào một tảng đá.
Chẳng lẽ đây là tiên khí của hắn sao?
Khúc Hô lập tức có ý nghĩ này, kiếm chùy?
Khúc Hô vốn vẫn cho rằng Lữ Thiếu Khanh ở trạng thái này có thể đánh tan công kích của tất cả mọi người, còn có thể giết chết một bộ phận lớn người.
Chắc chắn là dùng thứ tiên khí tuyệt thế nào đó.
Cho nên, thứ Lữ Thiếu Khanh cầm trên tay chính là tiên khí mà hắn cho là vậy.
Không ngờ mới thốt ra hai chữ chùy, nụ cười trên mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức biến mất.
Nghiến răng nghiến lợi, đôi lông mày trắng dựng đứng, giận dữ ngút trời, gầm lên với hắn, "Chùy cái đầu ngươi!"
"Đây là kiếm, kiếm, biết không hả?"
"Ta không phải chùy tu, ta là kiếm tu, kiếm tu, biết không? Cái đồ già lẩm cẩm này...."
Lữ Thiếu Khanh càng nói càng giận, trực tiếp vung Mặc Quân kiếm xông lên giết tới.
Mẹ nó ta vì cái gì phải trốn đi xuất thủ, không phải vì phòng ngừa lũ người các ngươi nói hươu nói vượn sao?
"Để ta chùy cho ngươi xem nè, chém chết ngươi..."
Vèo một tiếng, Lữ Thiếu Khanh đã lao đến trước mặt Khúc Hô.
Đầu óc Khúc Hô trống rỗng, phản ứng chậm một nhịp.
Đối mặt với công kích cận chiến của Lữ Thiếu Khanh, hắn chỉ có thể theo bản năng né tránh.
Nhưng vẫn chậm một chút.
Mặc Quân kiếm của Lữ Thiếu Khanh giống như một chiếc chùy nện ầm ầm xuống.
Long trời lở đất, oanh minh như sấm.
Thiên địa đại đạo và quy tắc đều bị nện đến tan nát.
Mặc Quân kiếm hung hăng nện vào đầu Khúc Hô.
Phụt một tiếng, đầu Khúc Hô giống như quả dưa hấu bị vỡ tan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận