Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2668: Một toà thành trì nhỏ (length: 6835)

Bị một cước đá văng ra, Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời gầm dài, "Cái thứ quyền hạn chó má!"
Không nói hai lời, nghĩ lại đã đi vào.
Chỉ có một chỗ sao có thể đủ chứ?
Dù có muốn đi, cũng phải cho chính mình mười cái tám cái chứ.
Nhưng mà hắn vào không được, nữ nhân tạm thời đóng cửa chính trước mặt hắn.
"Mẹ kiếp!"
Lữ Thiếu Khanh tức giận đến phát điên.
Hắn tung hoành ở hạ giới nhiều năm, ai có thể chiếm được lợi trên tay hắn?
Ngay cả Kế Ngôn cũng chỉ miễn cưỡng không bị thiệt.
Chỉ có con quỷ nhỏ là ngoại lệ.
Chưa từng bị thiệt, cũng xem như ngang tài ngang sức với Lữ Thiếu Khanh.
Bây giờ, nữ nhân thực lực tăng lên, rất nhiều khi đều dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Lữ Thiếu Khanh ưu sầu không thôi, đã rất lâu không chiếm được chút lợi gì từ con quỷ nhỏ.
"Haiz, hết cách rồi."
Lữ Thiếu Khanh ưu sầu một hồi rồi, chỉ đành phải hỏi con quỷ nhỏ, "Tỷ tỷ tiên nữ, vị trí ở đâu?"
Một viên ngọc giản xuất hiện trong tay, trên đó khắc họa núi cao sông dài.
Điểm đến nằm ở đâu đó trong núi lớn.
Nữ nhân nói với Lữ Thiếu Khanh, "Hướng Đông Bắc mà đi..."
"Này này, cứ vậy thôi á? Không có gì khác sao?"
"Cách bao xa, có dấu hiệu đặc biệt nào không, trên đường có nguy hiểm không, ngươi nói một tiếng thì chết chắc?"
Không nhận được hồi đáp, Lữ Thiếu Khanh tê cả người.
"Mù chữ, không biết thời gian trôi qua, địa hình địa thế sẽ thay đổi sao?"
Con quỷ nhỏ treo lơ lửng không biết bao nhiêu vạn năm, một vạn năm một li cũng có thể làm cho thiên địa thay đổi mười lần tám lần.
Bản đồ con quỷ nhỏ đưa cho hắn, có lẽ chính là bản đồ cũ rích, đã quá hạn không biết bao nhiêu vạn năm.
Cầm bản đồ cũ rích lên đường, chỉ dễ làm người chết.
"Số khổ a!"
Lữ Thiếu Khanh không có cách nào, vào cái thế giới xa lạ này, giống như đi vào bản đồ mới, một mảnh sương mù bao phủ, hắn chỉ có thể dựa vào đôi chân khai phá bản đồ.
"Chưa quen cuộc sống nơi đây, còn muốn bị thổ dân địa phương đâm sau lưng..."
Lữ Thiếu Khanh kêu than, "Đen, thật sự là quá đen!"
"Tiên Giới nguy hiểm quá a..."
Có thể không nguy hiểm sao?
Vừa lên liền mất sạch mười ba vạn ức linh thạch, một sớm thành kẻ nghèo hèn.
Sớm biết thế, trước đây đã không nên đồng ý đi lên, cứ ở lại hạ giới nằm trên linh thạch dưỡng lão chẳng tốt sao?
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.
Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mặt trời, chuẩn bị định hướng.
Mặt trời treo trên đỉnh đầu, ánh sáng mạnh mẽ hơn so với ở hạ giới.
Tiên thức của Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy khó chịu với vị trí mặt trời.
Như thể nó ở rất xa Tiên Giới, xa xôi đến mức hắn thấy không thoải mái.
Hay là, mặt trời ở một vị trí đặc biệt, hắn cảm thấy khó chịu.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm mặt trời, trong lòng âm thầm nói thầm, có gì đó kỳ lạ.
Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ nghĩ đến đi tìm hiểu cho rõ.
Lữ Thiếu Khanh không phải người bình thường, mà càng là có gì đó kỳ lạ, hắn lại càng phải tránh.
Mới đến, tuyệt đối không thể vì tò mò mà dấn thân vào.
Ép xuống sự kỳ lạ trong lòng, Lữ Thiếu Khanh hướng phía Đông Bắc mà đi.
Trời âm u, ánh sáng mặt trời quá mạnh mẽ, chiếu vào người không hề có cảm giác ấm áp, mà lại mang cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.
Mặt đất cháy đen, đều giống như những nơi Lữ Thiếu Khanh từng thấy, bị sương mù Luân Hồi lây nhiễm.
Trong không khí tỏa ra mùi tanh hôi buồn nôn, người bình thường, dù là tu sĩ Tiên nhân ở vào môi trường này, ít nhiều đều sẽ bị ảnh hưởng, cuối cùng bị ăn mòn từ từ.
Lữ Thiếu Khanh khác biệt, ở trong môi trường này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như cá gặp nước, thoải mái vô cùng.
Một đường đi, tất cả những nơi hắn thấy đều cháy đen, âm u đầy tử khí, không có chút sức sống, như thể biến thành khu cấm địa của sự sống.
Rất nhiều ngọn núi cao vút ngày trước, trước sức mạnh thời gian, đã thành đống núi nhỏ, chỉ mơ hồ thấy được dáng vẻ hùng vĩ thần sơn của chúng năm xưa.
Về phần sông hồ thì càng khó mà thấy.
Địa hình môi trường đã biến đổi long trời lở đất.
Tiên thức của Lữ Thiếu Khanh quét ngang khu vực mấy vạn dặm, hết sức bất đắc dĩ, "Khó rồi đây, cái bản đồ bỏ đi, không có một chỗ nào đúng cả, lạc đường mất rồi..."
Lữ Thiếu Khanh từng bước từng bước đi tới, mỗi một lần như là xuyên qua hư không, sau một khắc đã xuất hiện ngoài vạn dặm.
Vừa đi vừa đối chiếu bản đồ con quỷ nhỏ cho, nhưng không có một chỗ nào đúng.
Đầu Lữ Thiếu Khanh muốn nổ tung, tiếp tục như vậy, làm sao mà tìm được bảo tàng con quỷ nhỏ để lại chứ?
Nhưng, sự việc đến nước này, Lữ Thiếu Khanh cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể từng bước mà đi tiếp.
Cũng không biết đi bao lâu, sau khi mặt trời trên trời nghỉ ngơi mấy lần, Lữ Thiếu Khanh dừng lại.
Đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, "Thế mà còn có người sống?"
"Là tiên nhân sao?"
Trong tiên thức, bên ngoài mấy vạn dặm Lữ Thiếu Khanh phát hiện phía trước xuất hiện một nơi tương tự thành trấn, bên trong có sinh linh hoạt động.
Có loài người, có yêu tộc nửa người nửa thú, thậm chí còn có vài sinh linh lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy, sống ngăn nắp trật tự trong bộ lạc.
Thấy có yêu tộc, Lữ Thiếu Khanh không nhịn được nghĩ đến con sáo của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Chắc tức đến giậm chân hả?"
Đại Bạch, Tiểu Bạch đều đã lên Tiên Giới.
Chỉ có hắn ở lại hạ giới.
Lần này Lữ Thiếu Khanh cũng không mang Tiểu Hồng đi lên, chủ yếu là sau khi Tiểu Hồng vào thế giới mới thì bị Doanh Thất Thất gọi về để hỗ trợ.
Cảm thấy vẫn chưa hiểu rõ về Tiên Giới, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát để Tiểu Hồng ở lại hạ giới.
Muốn lên, hãy cố mà tu luyện đi.
Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, thông qua tiên thức quan sát cái thành trấn này.
Thành trấn không nhỏ, tường thành phần lớn là hàng rào gỗ vây quanh, số người bên trong cũng không ít, Lữ Thiếu Khanh sơ bộ đếm, ít cũng phải ba, bốn ngàn người.
Khói bếp trong bộ lạc nghi ngút, vẫn là hình ảnh hài hòa.
Trong mảnh đại địa không một chút sinh cơ này trông lại thật không hợp nhau.
Bất quá Lữ Thiếu Khanh lại phát hiện, lấy bộ lạc làm trung tâm hai, ba vạn dặm, mặt đất cũng không thuần túy màu đen.
Màu đen mờ nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà thấy, quanh bộ lạc cũng có trồng cây cối.
Quan sát một hồi, xác nhận không có nguy hiểm gì, Lữ Thiếu Khanh quyết định đi đến bộ lạc này xem sao.
"Hy vọng sẽ có chút phát hiện...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận