Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 471 - Một kiếm thành cặn bã



Chương 471: Một kiếm thành cặn bãNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm quang biến mất, thế gian đã không còn Từ Cát.Hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân hoảng sợ nhìn Kế Ngôn.Hai người bị dọa.Từ Cát thân là Nguyên Anh kỳ, một kiếm, chỉ cần một kiếm đã bị đánh biến mất, ngay cả cặn bã cũng chẳng còn.Gã đã hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian này, dù là Nguyên Anh kỳ nhưng gã cũng không thể trốn thoát.Thế này cũng quá kinh khủng rồi, rốt cuộc hắn ta có thực lực gì?Chẳng trách ban nãy khi nói Từ Cát là thiên tài Đông Châu lại bị Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ vậy.Trước mặt Kế Ngôn, còn ai dám xưng thiên tài?Còn cả Từ Cát nữa, gã cũng vô dụng quá rồi. Ngay cả một kiếm cũng không đỡ được.Từ Cát đã không còn nữa rồi nên trong lòng hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ không kìm được khinh bỉ, quá mất mặt cho Nguyên Anh kỳ.Kế Ngôn thu hồi kiếm, Vô Khâu kiếm keng một tiếng xoay một vòng trên đỉnh đầu, sau đó tiếp tục bay đến đỉnh thuyền đợi.Trên mặt Kế Ngôn lộ ra vẻ chưa thỏa mãn, ngữ khí hơi thất vọng: “Quá yếu.”Đây chính Nguyên Anh kỳ của Đông Châu sao?Hắn ta lắc đầu, tiếp tục ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, nhắm mắt nhập định.Hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ, Nhan Hồng Tân nghe thyas câu này thì không biết phải nói gì cho phải.Trong lòng có vô số lời nói bị kìm nén, rất muốn chửi thề.Nhưng lại không biết phải chửi gì.Trong lòng hai người kìm nén đến mức khó chịu, khiến cho bọn hắn muốn phát cuồng.Nhan Hồng Vũ nhìn Kế Ngôn, răng cắn nhẹ bờ môi, trong ánh mắt liên tục lóe lên dị sắc, thậm chí sắc mặt còn ửng đỏ. Ban nãy Kế Ngôn nói Từ Cát quá yếu nàng ta còn tưởng rằng Kế Ngôn giả vờ, là một kẻ xốc nổi, không biết trời cao đất rộng.Trong lòng nàng ta còn thấy thất vọng về Kế Ngôn, cảm thấy uổng cho bề ngoài đẹp trai như vậy.Giờ xem ra, Kế Ngôn không hề nói dối.Từ Cát thật sự quá yếu.Một kiếm đã thành cặn bã, thế này không gọi là yếu thì thế nào gọi là yếu?Thật, thật là khủng bố.Cuối cùng, Nhan Hồng Vũ cũng chỉ có thể dùng từ này để hình dung về Kế Ngôn.Nhan Hồng Vũ nhìn Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền bạch y tung bay trong lòng không kìm được gợn sóng.Tuy nhiên, Kế Ngôn ngồi ở đó, lạnh lùng cao ngạo, người lạ chớ đến gần.Không ai dám tùy ý bước qua tiếp chuyện.Ngoại trừ.Lữ Thiếu Khanh tiến lên, tay chỉ Kế Ngôn, thở phì phò mắng to: “Làm gì? Làm gì đó?”“Giả ngầu à? Biết huynh lợi hại rồi, mọe huynh bổ hắn một kiếm khiến hắn chết sạch sẽ là uy phong lắm à?”“Nguyên anh huynh cũng chẳng thèm giữ lại à? Trữ vật giới chỉ huynh cũng không giữ lại à? Huynh thanh cao cũng được nhưng huynh có thể suy nghĩ cho ta một chút được không?”Lữ Thiếu Khanh tức điên lên, ta giết chết Nguyên Anh kỳ tốt xấu gì cũng giữ nguyên anh lại.Huynh thì hay rồi, huynh không chừa lại cho ta cả chút cặn bã, huynh không thấy ngại à?Kế Ngôn quát to một tiếng: “Ồn ào quá, đi sang một bên.”Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy hành động của Kế Ngôn thì tức giận đến phát điên, giương nanh múa vuốt: “Thật sự muốn đạp huynh xuống thuyền quá đi.”Kế Ngôn hừ một tiếng: “Ta vẫn chưa tận hứng đâu, có muốn đánh một trận không?”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, bỏ chạy.Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân nhìn dáng vẻ hai người, cả hai cùng im lặng.Hai người cũng không biết nói gì cho phải.Nhan Hồng Vũ thấy Kế Ngôn khôi phục nguyên dạng, trong lòng âm thầm hâm mộ.Nếu nàng ta có thể giống như Lữ Thiếu Khanh, có thể chạy đến tìm Kế Ngôn nói chuyện thì tốt biết mấy.Nếu ta có thể nói chuyện cùng, chắc chắn ta sẽ dịu dàng, tuyệt đối không vừa hét vừa mắng như hắn.Bên này Nhan Hồng Vũ len lén đánh giá Kế Ngôn.Sau khi Nhan Hồng Tân đệ đệ nàng ta hơi khôi phục một chút liền chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh.“Công tử, các người rốt cuộc là ai?”Nhan Hồng Tân chỉ mới mười bảy tuổi, tuổi tác cũng tương tự như Tiêu Y.Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ tò mò, vô cùng tò mò về thân phận của hai người Lữ Thiếu Khanh.Nhan Hồng Vũ cũng vểnh tai lên.Hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thực lực phi phàm, chắc là Nguyên Anh kỳ, hai người trẻ như vậy đều là Nguyên Anh kỳ, cho dù là ở đâu cũng là những đệ tử tinh anh nhất.Nhan Hồng Vũ rất muốn biết, rốt cuộc là môn phái hoặc gia tộc nào mới có thể bồi dưỡng được hai cao thủ trẻ tuổi như thế này.Tuy nhiên chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ như đâm đầu vào ngõ cụt.Lữ Thiếu Khanh sắc mặt chẳng vui vẻ gì nhìn Nhan Hồng Tân: “Sao? Muốn điều tra rõ lai lịch của chúng ta để giết chúng ta sao?”Ai có thể giết chết các ngươi?Nhan Hồng Tân nói ra hết lời trong lòng: “Công tử, thực lực của hai người mạnh như vậy, ai có thể đánh thắng hai người chứ?”“Tự cao tự đại, thế mà tiểu tử ngươi còn có thể sống tới bây giờ cũng có thể coi là kỳ tích rồi.”Lữ Thiếu Khanh không có nhiều cảm tình lắm với Nhan Hồng Tân, rõ ràng là cạm bẫy mà vẫn ngu ngốc xông vào.Kết quả khiến hắn cũng bị cuốn vào chuyện này.Thật là, tiểu đệ ngu ngốc này rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ kia nữa nhỉ?Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Nhan Hồng Tân: “Món đồ kia ngươi còn nữa không?”“Không, không còn.” Nhan Hồng Tân sửng sốt một chút, trong lòng ít nhiều có hơi thất vọng, mình còn không đáng để được Lữ Thiếu Khanh để ý bằng thứ đồ kia sao.“Không có sao?” Lữ Thiếu Khanh cũng không bất ngờ, vô cùng hiện thực nói: “Vậy tốt, giờ các ngươi có thể xuống thuyền rồi đấy.”Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa đuổi người.Hai tỷ đệ này cũng phiền phức quá, Nguyên Anh kỳ cũng xuất hiện rồi.Mau chóng đuổi bọn hắn đi mới là thỏa đáng.“Nhưng mà…” Nhan Hồng Tân không ngốc, vội vàng nói: “Công tử, ta, ta biết nơi có thứ tương tự vật kia.”Công tử đã quan tâm món đồ kia, vậy thì nói cho hắn biết để có được cảm tình của hắn.Từ từ rút ngắn mối quan hệ, chưa hẳn không thể thay đổi cái nhìn của công tử đối với ta.Đến lúc đó nói không chừng còn vui vẻ thu nhận ta làm đồ đệ.“Trong tay Tất Tụ Thiếu giáo chủ Phong Lôi giáo còn có một món.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận