Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2186: Chương 2186

Chương 2186: Chương 2186Chương 2186: Chương 2186
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Giản Bắc cạn lời: “Đại ca, đừng như vậy.”
Ta cũng đâu có muốn muội muội ta tới đây đâu.
Nếu không phải ngươi hơi đặc biệt, ta cũng chẳng muốn ở lại đây.
Quản Đại Ngưu càng la hét nói: “Có cần phải thế không?” Tới đây chơi đùa không được sao? Nhất định phải hạ độc chết chúng ta sao?
Mấy ngày chiến đấu, Giản Nam trên mặt không che giấu được tỉa mệt mỏi, nàng ta nhìn lướt qua: “Vân Tâm muội muội đâu?”
Song sau khi Giản Nam biết Tuyên Vân Tâm thế mà đột phá Luyện Hư kỳ, kinh ngạc. Thật vô lý.
Dựa theo tiến độ, Tuyên Vân Tâm hẳn phải kém hơn nàng ta một chút, sao lại đột phá nhanh hơn nàng ta vậy? Giản Nam lúc này nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Ta cũng muốn đột phái!”
Trong suy nghĩ của Giản Nam, người có thể trợ giúp người khác nhanh chóng đột phá thăng cấp, thiên hạ cũng chỉ có một mình Lữ Thiếu Khanh.
Tuyên Vân Tâm có thể đột phá, nhất định là được Lữ Thiếu Khanh hồ trợ.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Ngươi muốn đột phá, tự ngươi làm đi, ngươi tìm ta làm gì?”
“Còn nữa, ngươi nói chuyện chú ý ngữ khí của mình một chút, đừng làm cứ như ta cô phụ ngươi vậy?”
Giản Nam đỏ mặt lên, trong lòng tự quýnh lên, ngữ khí lại có mấy phần nũng nịu.
Nàng ta lúc này xụ mặt: “Giúp ta đột phá đi.”
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta không biết công pháp âm dương song tu, ngươi đừng tìm ta.”
Giản Bắc lo lắng, âm dương song tu cũng nói ra rồi. “Tiểu muội, muội muốn làm gì?”
Giản Bắc vội vàng nói với nàng ta: “Vân Tâm muội muội đột phá không liên quan gì đêbbs hắn.”
“Nàng là ăn đồ ăn của Thiầu Thừa tiền bối mà đột phá.” Giản Nam nghe xong, sắc mặt càng đỏ, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Tuy nhiên một lát sau, nàng ta một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn qua Lữ Thiếu Khanh. “Làm gì? Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh đau đầu, cô nàng này muốn làm gì?
Sẽ không ỷ lại vào ta đấy chứ? “Ta không rảnh, cũng không có tâm tư giúp ngươi đột phá.”
“Ngươi muốn nếm thử tay nghề sư phụ ta, ngươi tự đi tìm ông ấy đi.”
Giản Nam muốn chính là câu nói này: “Được!”
Sau đó thật sự đi tìm Thiều Thừa.
“Tiểu muội, muội đừng kích động!”
“Đó là trùng hợp!”
Quản Đại Ngưu cười hắc hắc nói.” Giản Nam muội muội nghĩ quần sao?”
Gia Cát Huân cũng im lặng lắc đầu.
Nhân loại ngây thơ ngu xuẩn. Đột phá thật sự dễ dàng như vậy sao? Nhưng chỉ gần nửa ngày trôi qua, đằng sau đột nhiên truyền đến ba động.
Sau một khắc, Giản Nam liền vội vàng rời khỏi nơi này, đi về phía xa.
Nàng ta sắp đột phá rồi.
Gia Cát Huân mắt trợn tròn, nàng ta thậm chí không kìm được dụi dụi mắt mình, nghỉ ngờ mình đang nằm mơ.
Lữ Thiếu Khanh cũng bó tay rồi: “Từ bao giờ tay nghề của sư phụ có chức năng này rồi?”
Ăn vào là đột phá? Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: “Muội đi thử tay nghề của sư phụ đi.”
Tiêu Y le lưỡi một cái, chở tiểu Hắc lập tức lên đường: “Ta đi xem Nam tỷ tỷ độ kiếp!"
Lữ Thiếu Khanh đi đến chỗ Thiều Thừa, Thiều Thừa đang ăn đồ ăn tự mình nấu, trên mặt có mấy phần nghỉ hoặc. Hai cô nhóc ăn đồ ăn ông nấu đều có thể đột phá, ông ăn rồi mà chưa có cảm giác gì. Trùng hợp sao?
“Thiếu Khanh, ngươi đi thử một chút đi!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Gia Cát Huân: “Hay là, ngươi thử một chút?”
Gia Cát Huân lạnh lùng nhìn hắn, dáng vẻ ngươi đúng là kẻ ngốc.
Tuy nhiên, cuối cùng Gia Cát Huân vần không kìm được, nàng ta cũng rất tò mò.
Gia Cát Huân nếm thử một miếng, cỗ cảm giác buồn nôn kia suýt khiến nàng ta nôn ra. Nhưng nhớ đến Tuyên Vân Tâm cùng Giản Nam ăn đầu có thể đột phá, nàng ta cố nén cảm giác buồn nôn nuốt xuống.
Nuốt miếng thứ nhất, miếng thứ hai, miếng thứ ba đơn giản hơn nhiều.
Ăn xong vài miếng, Gia Cát Huân cảm thấy bên trong có gì đó khác lạ.
Càng ăn càng khiến trong lòng nàng ta yên ổn, thậm chí có vài phần cảm động, đó là hương vị của nhà.
Sau một khắc, cấm chế trong cơ thể Gia Cát Huân tiêu tán hơn phân nửa.
Sau khi Gia Cát Huân phát giác ra, tâm thần khẽ động, tiếp tục ăn xuống. Giống như đan diệu dược, thời gian dần trôi qua toàn bộ cấm chế trong cơ thể Gia Cát Huân đều biến mất.
Vào thời khắc đang khôi phục, Gia Cát Huân bạo khởi đánh về phía Lữ Thiếu Khanh: “Ta giết ngươi.”
Gia Cát Huân chờ cơ hội này rất lâu.
Nàng ta như một con cọp cái hung tợn nhào về phía Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng lại là một cái chân to xuất hiện ở trước mặt nàng ta. Lữ Thiếu Khanh như đã sớm biết nàng ta sẽ động thủ, tung ra trước một chân.
Gia Cát Huân nhín đế giày quen thuộc, nàng ta muốn lui về phía sau, muốn trốn tránh, cũng đã trê.
Bị Lữ Thiếu Khanh giãm một cước mạnh lên mặt.
“AI”
Gia Cát Huân sắp điên rồi, hét rầm lên, khí tức trong người như bom nổ, cấp tốc khuếch tán.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, chặn khí tức bộc phát của nàng ta.
Hắn một lần nửa búng vào trán nàng ta một cái.
Rất nhẹ nhưng cổ tay lại mang theo sức mạnh to lớn làm Gia Cát Huân chấn động đến mức mắt nổi đom đóm. Sau một khắc, thần thức cường đại vọt tới, lại một lần nữa tạo ra công kích với thức hải của nàng ta.
“AI”
Gia Cát Huân ôm đầu kêu đau đớn.
Vốn vẫn chưa ổn, thực lực cũng không triệt để khôi phục.
Lại một lần nữa bị đả kích, Gia Cát Huân từ bỏ chống cự, nằm trên mặt đất, sinh không thể luyến.
“Thật là!” Lữ Thiếu Khanh tranh thủ thời gian một lần nữa khôi phục cấm chế trên người nàng ta, khống chế nàng ta lại: “Ngươi nói ngươi tội gì khổ như thế chứ?”
Gia Cát Huân đau đến mức nước mắt rưng rưng, đã có tư thái của một tiểu nữ nhân nhưng hung ác không giảm: “Ta nhất định phải giết ngươi.” Lữ Thiếu Khanh rất khinh bỉ: “Dừng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận