Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1208: Hắn đang ngủ

Chương 1208: Hắn đang ngủChương 1208: Hắn đang ngủ
Lận Vũ kiên quyết không thừa nhận mình hồ đồ, nhìn Tương Tư Tiên, nói: "Đại tiểu thư, ngài cảm thấy lúc này nên làm gì?"
"Đuổi theo!" Tương Tư Tiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thẻ dùng biện pháp chết: "Theo hướng bọn họ rời đi mà đuổi."
Lận Vũ gật đầu: "Cũng chỉ có thể như thế, nhưng Đại tiểu thư ngài có phi thuyền của Đại trưởng lão cho, muốn đuổi theo bọn họ sẽ rất nhanh thôi. Ta thấy tốc độ của bọn họ cũng không nhanh lắm đâu."
Tương Tư Tiên nghe xong, sắc mặt lại càng cứng ngắc.
Không thể khởi động phi thuyền. Đây là nỗi đau trong lòng nàng ta. Bị Lữ Thiếu Khanh lừa không một tiếng động, tư vị kia thật không dễ chịu.
Khi biết Lữ Thiếu Khanh đã làm gì, Lận Vũ im lặng thật sâu, cuối cùng nhịn không được mà nói: "Thật đúng là hỗn đản!"
Dận Khuyết lập tức như gặp được tri âm, vui vẻ đồng tình: "Đúng không? Ta cũng nói tên kia là hỗn đản mà."
"Chính là tên hỗn đản hèn hại"
Tương Tư Tiên biết được hành tung của Lữ Thiếu Khanh rồi không muốn ở lại nơi này lâu nữa.
Nàng ta nói với Lận Vũ: "Lận Vũ trưởng lão, chúng ta xuất phát thôi, xin cáo biệt."
"Chậm đã." Lận Vũ lắc đầu: "Ta đi theo các ngươi."
"Lận Vũ trưởng lão, ngài cũng đi cùng sao? Nhưng mà nơi này..."
"Khong saoo, có người khác trông chừng là được rồi."
Dận Khuyết cũng cực kỳ ủng hộ Lận Vũ đi cùng. Hắn ta nói: "Có Lận Vũ trưởng lão đi theo, không sợ bọn họ đùa ra cái thứ gì."
Quan trọng nhất là, có Lận Vũ cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ ở đây, đối mặt với bọn Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết tự tin hơn không ít.
"Được, cùng đi thôi, hy vọng có thể đuổi theo được bọn họ."
Dận Khuyết cười hắc hắc: "Bọn họ cứ chật vật chạy trốn, hệt như chó nhà có tang."
Lận Vũ cũng gật đầu: "Bọn họ đã rời đi mấy tháng rồi, muốn đuổi kịp e rằng cần thời gian." Nhưng thời gian này, thực ra chỉ không đến một tháng kể từ khi bọn họ xuất phát đã đuổi kịp bọn Lữ Thiếu Khanh.
Nhìn phi thuyền chậm rãi bay phía trước, ba người Tương Tư Tiên nhìn nhau, cảm thấy không thực tế.
Đặc biệt là Tương Tư Tiên, nhìn phi thuyền trước mặt mà tưởng mình đang nằm mơ.
Thậm chí nàng còn lẳng lặng tự nhéo mình một cái xem có phải đang năm mơ không nữa.
Lữ Thiếu Khanh để hồn thạch giáp thú kéo dài thời gian của mình, lại lặng lẽ động tay động chân với phi thuyền của mình
Xem ra cực kỳ kháng cự việc gặp gia gia mình.
Nàng ta cùng Dận Khuyết phi hành một đường liên tiếp không ngừng không nghỉ, cố hết sức đuổi theo.
Đuổi suốt mấy tháng, đến sợi lông cũng không gặp được.
Vốn còn tưởng rất lâu rất lâu sau mới đuổi kịp không ngờ bây giờ nhẹ nhàng như thế đã thấy mục tiêu.
Nhanh đến mức có hơi không thực tế.
Nhưng nhìn phi thuyền trước mắt, Tương Tư Tiên xác định mình đã đuổi kịp đoàn người Lữ Thiếu Khanh.
"Cuối cùng đã đuổi kịp."
Tương Tư Tiên cảm khái không thôi, đuổi theo mãi nàng ta đã mệt muốn chết rồi.
Mà Dận Khuyết lại nghi ngờ nhìn phi thuyền trước mặt. Tốc độ của nó chậm đến mức quá khoa trương, không khác gì ốc sên.
Hắn ta nhịn không được mà lẩm bẩm: "Nhìn như cố ý đi chậm ấy, cố ý chờ chúng ta đuổi theo sao? Sẽ không phải có âm mưu gì chứ?"
"Tên hỗn đản kia cũng không phải người tốt gì."
Bị Lữ Thiếu Khanh tính kế mấy lần, hắn ta không có tí ấn tượng tốt nào.
Lận Vũ đau khổ ra mặt. Như thể lão đã dự đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Lão thật sự bị tiểu tử kia nói trúng sao?
Lận Vũ không chịu được.
Một khi thua, sẽ không giữ được hình tượng lão gia gia cao nhân nữa.
Lão không nhịn được mà nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, đến khi gặp tiểu tử họ Mộc kia ngài có thể đừng nói ba chư "Ta xin ngươi" được không?"
Tương Tư Tiên ngạc nhiên: "Lân Vũ trưởng lão, cớ gì nói ra lời ấy?"
Dận Khuyết càng la hét lên: "Làm sao có thể? Sao Đại tiểu thư có thể nói ra những lời này?"
Tương Tư Tiên cũng mỉm cười nói: "Lận Vũ trưởng lão, ngài yên tâm ta sẽ không nói."
Nàng ta hy vọng ba người Lữ Thiếu Khanh sẽ theo mình đi gặp gia gia, nhưng còn không đến mức phải hạ mình nói ra những lời này.
Lận Vũ yên tâm, có lời cam đoan này của Tương Tư Tiên, lão thắng chắc rồi.
Lão sờ sờ râu mép của mình, cười nói: "Vậy chúng ta đi gặp bọn họ đi!" "Lần này, sẽ giống như ước nguyện của bọn họ, để cho hắn gặp Đại trưởng lão."
Ba người đang nói chuyện, phi thuyền trước mắt cũng dừng lại.
Chờ bọn họ đến.
Tiêu Y đang đứng trên phi thuyền, vẫy vẫy tay vui vẻ chào Tương Tư Tiên: "Tư Tiên tỉ tỷ, đã lâu không gặp."
Tương Tư Tiên cũng cười đáp lại: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
Thản nhiên hào phóng, tựa như tiểu thư khuê các.
Có lẽ trong lòng nàng ta sẽ có oán giận và khó chịu, nhưng ngoài mặt chưa từng tỏ ra không vui.
Tốt hơn Dận Khuyết tràn đầy oán khí nhiều.
Hiện tại Dận Khuyết đang giận cá chém thớt, không có tí cảm tình nào với Tiêu Y.
Hắn ta thấy, mấy tên Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y này là cá mè một lứa, không phải loại tốt lạnh gì.
Không bằng được một phần mười của nữ thần trong lòng mình.
Dận Khuyết nhìn thoáng qua Kế Ngôn trên đầu thuyền, áo trắng tung bay, như một bức tượng đá, không có tí phản ứng nào.
Thấy Kế Ngôn không có phản ứng gì, Dận Khuyết mới có gan nói với Tiêu Y: "Tên kia đâu? Bảo hắn ra đây."
Thái độ của Tương Tư Tiên cũng thay đổi.
Thủ đoạn của Lữ Thiếu Khanh thực sự khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng. Nếu ai nóng tính sẽ rất dễ tức sôi lên, giảm bớt thọ nguyên.
Dận Khuyết bên cạnh là một ví dụ.
Vừa nhắc đến Lữ Thiếu Khanh là Dận Khuyết nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy oán khí, chỉ hận không thể xông lên xiên cho hắn hai phát.
Tiêu Y nhảy lên ngồi trên mép thuyền quơ quơ chân nhỏ cười hì hì nói: "Nhị sư huynh còn đang ngủ chưa dậy."
Ngủ... đi ngủ?
Tương Tư Tiên im lặng. Lận Vũ ngạc nhiên. Dận Khuyết giận dữ.
Dận Khuyết gầm lên: "Ghê tởm. Hỗn đản. Cố ý làm nhục chúng ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận