Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2223: Chương 2223

Chương 2223: Chương 2223Chương 2223: Chương 2223
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Cảnh giới và tâm cảnh cùng tiến bộ, không cái nào kéo lùi cái nào hết.
Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh lại dự định trực tiếp bế quan trăm năm.
Người tu luyện bế quan trăm năm, với người khác thì có lẽ không phải chuyện gì. Nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói, đặc biệt là tâm cảnh của hắn, thì dễ xảy ra vấn đề. Dù hiện tại tâm cảnh của Lữ Thiếu Khanh đã tiệm cận tới Đại Thừa kỳ rồi. Nhưng cũng chỉ là tiệm cận thôi, hiện tại hắn vẫn là Hợp Thể kỳ.
Sau khi bị nàng ta dạy dỗ một trận, hắn mới tiếc xót linh thạch mà quyết định không lãng phí một trăm năm.
Lập tức bế quan hơn sáu mươi năm, lúc này đã đạt tới cực hạn rồi.
Không phải vì cảnh giới, mà là vì linh thạch.
Đây là chấp niệm, chấp niệm quá sâu, cuối cùng sẽ rơi vào cực đoan.
Nếu còn tiếp tục như vậy, tâm cảnh của hắn sẽ xảy ra vấn đề.
Đối với cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh, dù tâm cảnh chỉ xảy ra một chút vấn đề thôi cũng là vấn đề lớn, thậm chí có thể hủy luôn cả Lữ Thiếu Khanh. Nàng ta liếc mắt liền nhìn ra Lữ Thiếu Khanh sắp gặp vấn đề mà tức giận đến mức lại muốn đánh người.
“Hỗn đản!”
“Ta chưa từng gặp nhân loại nào đáng ghét như thất”
Vì chút linh thạch này mà đưa mình vào hiểm địa, ngu không ai bằng. Nhoáng một cái, đã trồi qua chín mươi năm, còn lại mười năm nữa.
Mà Lữ Thiếu Khanh dường như đã đạt tới cực hạn, thân thể hắn đang run rẩy.
Khí tức của hắn cực kỳ không ổn định, thi thoảng lại có tiếng oanh minh từ trong cơ thể hắn vọng ra.
Như một con ác long bị nhốt đang giãy dụa, đang gầm thét, lúc nào cũng có thể thoát khốn xông ra.
Một khi mất khống chế, Lữ Thiếu Khanh sẽ chết không có chỗ chôn.
Đáng chết!
Nàng ta không thể chờ nữa, nghiến răng định ra tay ngăn cản hành vi này của Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta bước lên một bước, bay vào trong trận pháp của Lữ Thiếu Khanh, vung tay lên, tấm bảng kiệu kia lập tức tan thành mây khói.
Khi nàng ta chuẩn bị ra tay, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, thân thể khẽ run lên.
Trên trán Lữ Thiếu Khanh dán một tờ giấy, giống như phù văn vậy. Trên đó viết mấy chữ.
Ai đụng đến ta kẻ đó là vương bát đản!
Tờ giấy dán khẽ rung lên theo cơ thể Lữ Thiếu Khanh, tựa như đang cười chê nàng ta vậy.
Nàng ta tức giận đến mức toàn thân phát run.
Thậm chí còn muốn bộc phát ngay ở đây, đánh cho Lữ Thiếu Khanh thành cặn bã. Nàng ta tức giận nghiến răng, cuối cùng biến mất. Ra được ngoài, nàng ta liên tục hít sâu mấy hơi mới bình tính lại được.
Nhưng vừa nghĩ tới tờ giấy kia, thân thể nàng ta lại không nhịn được mà run lên. Không thể an tĩnh được. “Đáng chết, nhân loại ghê tởm, thật đáng chết!”
“Hỗn đản, vô sỉ, hỗn đản đáng bị Tiên Lôi đánh xuống, đáng chết!”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ phải dạy dỗ ngươi đâu ra đấy.” Nàng ta khẽ gầm lên, rất lâu sau mới tỉnh táo lại.
Ánh mắt nàng ta khôi phục lại nét thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh phía xa.
“Tiểu tử hỗn đản, ngay từ đầu hắn đã liệu trước đến tình huống này sao?”
“Biết mình sẽ gặp phải vấn đề? Cho nên, không cần ta ra tay?
Nàng ta đã từng thấy rất nhiều người rất nhiều chuyện, từng trải qua vô số sóng gió.
Thiên tài như LLữỮ Thiếu Khanh này không phải nàng ta chưa từng gặp, nhưng gia hỏa gợi đòn như Lữ Thiếu Khanh thì đây là lần đầu tiên. “Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi sao?”
“Không biết xấu hổ, sống chết của ngươi có liên quan gì tới ta.”
“Ngươi đi chết đi!”
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, âm thanh khó chịu cứ quanh quần mãi.
Thời gian trôi qua từng ngày, khí tức của Lữ Thiếu Khanh ngày càng bất ổn.
Khi thì rung chuyển như trời long đất lở, khi thì bình tĩnh như bích hải lam thiên.
Khi thì như hỏa lô có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, khi thì lặng yên như núi băng.
Có đôi khi, nàng ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chết chắc rồi, nhưng ngày này qua ngày khác Lữ Thiếu Khanh vẫn chống qua được.
Thoáng một cái đã qua mười năm, bên này Lữ Thiếu Khanh cũng đã đến thời khắc cuối cùng.
Đột nhiên, trong một chớp mắt, khí tức trong thân thể Lữ Thiếu Khanh nổ tung như núi lửa. Ở bên ngoài, nàng ta cũng cảm nhận được cỗ khí tức này nên giật mình tự hỏi, thành công rồi sao?
Tên tiểu tử hỗn đản này, không ngờ lại chịu được? không chỉ như thết
Một cỗ khí tức nặng nề truyền đến, dù là nàng ta cũng cảm thấy áp lực.
Cách tầng sương trắng nồng đậm, dường như nàng ta thấy được một bóng người thâm sâu khó lường đứng cô độc một mình nhìn xuống chúng nhân. Ủy áp mạnh mẽ khiến cho thân thể nàng ta lặng lẽ cứng lại, âm thầm chuẩn bị ra tay. Nàng ta cường đại như vậy mà vân cảm nhận được uy hiếp.
Chẳng mấy chốc, khí tức tan dần, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, trong ánh mắt có hơi mê mang.
Sau mấy hơi thở nó mới sáng trở lại.
Cảm nhận khí tức trong cơ thể mình một chút, hắn cũng phát sợ: “Thật là nguy hiểm.” Để không lãng phí, sau khi đột phá cảnh giới thứ hai, hắn không dừng lại mà tiếp tục tu luyện.
Kết quả là có xảy ra chút vấn đề nhỏ, nhưng hắn đã cân nhắc vấn đề này và đã có chuẩn bị rồi.
Khoảng thời gian sau cùng, nói rằng đang tu luyện tăng cao cảnh giới, chẳng bằng nói hắn đang tôi luyện tâm cảnh. Quá trình rất mạo hiểm, cuối cùng cũng đã hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.
Chính thức bước vào cảnh giới Hợp Thể kỳ tầng ba. Phương diện khác cũng thu hoạch được không ít.
Chí ítI
“Hắc hắc, sau này muốn tu luyện trăm năm cũng được, không cần chấp nhất mười mấy hai mươi năm.”
Thu hoạch lớn nhất lần này là cho hắn kinh nghiệm, về sau có bế quan trăm năm gì đó cũng không sợ xảy ra vấn đề. “Ôi, Hợp Thể kỳ mà, tu luyện cần nhiều thời gian hơn, cũng cần nhiều linh thạch hơn.” Lữ Thiếu Khanh có vẻ rất ưu thương, về sau chính là tám mươi vạn viên linh thạch một tháng đấy. Mười năm chín mươi sáu triệu, trăm năm, khoảng một tỷ.
Càng đáng sợ hơn là, sau này tu luyện trăm năm không biết có tăng lên nổi một cảnh giới nhỏ không nữa.
Ngẫm lại Lữ Thiếu Khanh cũng phải chặc lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận