Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1993

Chương 1993Chương 1993
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai sức mạnh va chạm vào nhau, năng lượng đáng sợ không ngừng bắn ra tung tóe, lại một lần nữa chấn động trời đất.
Cảnh giới của Mặc Họa cao hơn Kế Ngôn, khi phản kích không chỉ hóa giải được đòn tấn công của Kế Ngôn mà còn có thể thuận thế thúc giục cương phong xung quanh ép tới Kế Ngôn.
Tiếng gió vù vù chói tai, khiến người ta tê cả da đầu.
Nó đi tới đâu, vô số vết nứt không gian xuất hiện tới đó, các vết nứt bò khắp trời. Kế Ngôn rung rung trường kiếm, một con thần long màu trắng bạc xuất hiện, ngâm lên một tiếng gào thét lao tới phong bạo.
Long trảo sắc bén xé rách phong bạo, cũng xé rách bầu trời, giống như thuấn di xuất hiện trước mặt Mặc Họa.
Mặc Họa biến sắc, không ngờ Kế Ngôn lại phản kích bén nhọn như vậy.
Không cần nghĩ ngợi gì nữa, từ trong cơ thể hắn ta tuôn ra vô số sương đen, màn sương đen gào thét tạo thành một bức tường kín bưng thật dày ngay trước mặt hắn ta.
Từ phía xa nhìn lại chỉ thấy màu trắng với màu đen va chạm tựa như đang đối đầu. Cuối cùng, vô số kiếm ý tiêu tan, màn sương màu đen cũng tiêu tan theo.
Nhìn hai bên đứng đối diện. Vô số thú thấy cảnh này đầu trâm mặc.
Dù sao Mặc Họa cũng là cảnh giới tầng chín, còn cao hơn Kế Ngôn hai cảnh giới.
Lại có thể đánh cho không phân thắng bại, có thể nói là Kế Ngôn đã thắng. “Thật đáng sợ!”
Có thú không nhịn được mà sợ hãi thán phục.
Không ít thú không nói gì nhưng lại vô cùng đồng tình. Thật sự đáng sợ.
Sắc mặt Toàn Phụng Nhật khó coi như lại có tộc nhân chết đi vậy.
Dù là hiện tại Mặc Họa đang tỏa ra sương đen, nhìn là biết không ổn, nhưng hắn ta vẫn hy vọng Mặc Họa có thể giết được Kế Ngôn. Không vì lý do nào khác, chỉ vì muốn vả mặt Lữ Thiếu Khanh đau một chút thôi.
Kế Ngôn thể hiện càng tốt, tâm tình Toàn Phụng Nhật càng không tốt.
Kế Ngôn bỗng nhiên lên tiếng: “Khiến ta quá thất vọng rồi. Đây chính là thực lực của ngươi sao”
“Đáng chết!”
Hai mắt Mặc Họa đổi màu đỏ bừng, đánh lầu như vậy mà không làm được gì, còn bị Kế Ngôn nói cho mất mặt nữa. Hắn ta đã điên lắm rồi, giờ Kế Ngôn còn khiêu khích nữa. Dù Mặc Họa chỉ là một phân thân, nhưng phân thân cũng có tôn nghiêm.
“Ngươi đi chết đi!”
Mặc Họa gầm lên giận dữ, rồi lóc lên một cái, một con quạ thần màu đen xuất hiện. Graoooo
Hắn ta gầm lên giận dữ, vỗ cánh bay cao, sau lưng hắn ta, một vòng mặt trời vàng kim như ẩn như hiện.
“Kim Ô diệu thế!”
Bên Mặc Nha tộc có thú hồ lớn, giọng nói đậm rõ sự tự hào.
Ma Lãnh Du nghiêm túc, như tự nói, lại như giới thiệu với các thú: “Kim Ô diệu thế, pháp thuật mạnh nhất được lưu truyền của Mặc Nha tộc.” “Nghe nói chỉ có tộc trưởng mới có thể tu luyện.”
“Một khi thi triển, năng lượng của vầng mặt trời vàng kim sau lưng có thể đốt cháy mọi thứ không còn gì.”
Nhưng không chờ Ma Lãnh Du nói xong, bỗng nhiên thú của Mặc Nha tộc hoảng sợ lớn tiếng hô hào: “Vì.. vì sao?” “Sao.... Sao lại thế này?”
Mọi người vội vàng nhìn lại, quạ thần màu đen càng bay càng cao.
Hình dạng mặt trời phía sau càng ngày càng chân thực, ánh sáng nó tỏa ra cũng càng mãnh liệt.
Nhưng mài
Màu sắc lại thay đổi.
Mặt trời màu vàng kim biến thành màu đen, hào quang nó tỏa ra cũng chuyển sang màu đen.
Mặt trời đen tỏa ra ánh sáng đen, bao phủ cả mảnh thiên địa này, vừa quỷ dị vừa âm lãnh.
Tất cả đều cảm thấy lạnh cả người, rét thấu xương.
Soạt soạt.
Các thú ngạc nhiên phát hiện xung quanh mình nổi lên các tinh thể màu trắng nhàn nhạt lơ lửng, đồng thời cương phong đang gào thét xung quanh cũng bị đồng lại, từ phía xa nhìn lại như vô số dải băng màu trắng rải khắp xung quanh.
Bình thường Kim Ô diệu thế có thể đốt cháy thiên địa, mà bây giờ mặt rời màu đen, hào quang màu đen lại có thể đông cứng cả thiên địa.
Tộc thú của Mặc Nha tộc hoảng sợ, đây còn là pháp thuật của tộc mình sao? Nhiệt độ hạ xuống kịch liệt, các thú ở đây dù là Luyện Hư kỳ cũng cảm thấy rét lạnh. Nếu thế này, Kế Ngôn sẽ ứng đối thế nào?
Các thú lập tức nhìn sang Kế Ngôn.
Lại phát hiện không ngờ Kế Ngôn lại đứng yên tại chỗ, xung quanh hất thảy đầu bị đông cứng lại, dù là không khí cũng đông cứng. Hào quang màu đen đi tới đầu, mọi thứ đông cứng lại đến đấy.
“Cái này... cái này...”
Tất cả đều thất kinh, một chiêu này của Mặc Họa không hề giống với Kim Ô diệu thế. Vèol
Một tiếng chim hót vang lên, Mặc Họa từ trên trời lao thẳng xuống, sóng năng lượng khủng bố khuếch tán, không khí, cương phong bị đông cứng bắt đầu vỡ nát, ngay cả không gian cũng bị vỡ nát theo. Tiếng chan chát không ngừng vang lên, đánh mạnh vào lòng mọi thú.
Tất cả các thú chỉ có một suy nghĩ trong đầu, Kế Ngôn có thể ngăn được một chiêu này không?
Không gian bị đóng băng sụp đổ và không ngừng lan rộng. Chẳng mấy chốc đã kéo đến trước mặt Kế Ngôn.
Thấy Kế Ngôn vẫn như tượng băng không nhúc nhích, không ít thú âm thầm lắc đầu. Cũng chẳng có cách nào khác.
Chiêu này quá bá đạo.
Trụ băng sẽ vỡ nát.
Trừ phi có thể chạy thoát khỏi được phạm vi đóng băng ngay từ đầu, nếu không nếu bị đông cứng cuối cùng sẽ chỉ có thể rơi vào kết cục bị vỡ nát thôi.
Hồ Xá lắc đầu, nói với Ma Lãnh Du: “Tới lượt ngươi ra tay.”
“Chuyện của phi cầm tộc các ngươi, nhanh chóng xử lý cho tốt đi.” Ma Lãnh Du không thèm nói qì.
Toàn Phụng Nhật không nhịn được mà cười lên ha hả: “Ha ha, chỉ thế thôi sao?”
Hắn ta nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh đang chán nản ngáp dài, khinh miệt nhìn lại mình, phun ra hai chữ: “Chó ngốc!” Toàn Phụng Nhật giận tím mặt: “Ngươi cho rằng hắn ta còn có thể...”
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời. Có sóng năng lượng lan rộng, hàn băng bao phủ toàn thân Kế Ngôn bị chém đứt, Kế Ngôn lại xuất hiện.
“Hừ!”
Kế Ngôn hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, đâm ra một kiếm.
Một kiếm này mầm nhũn, như thể không có tí sức nào vậy, khiến cho không ít thú lại âm thầm lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận