Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 224 - Quy Nguyên Các lên sân khấu



Chương 224: Quy Nguyên Các lên sân khấuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTư Dao che miệng mà cười: "Con bé này tính khí không tốt lắm nhỉ."Ngu Sưởng ngửa mặt lên trời thở dài, không biết nên nói gì cho phải.Phương Tín bị câu “con chó vô dụng” của nàng làm mất thăng bằng tâm lý.Gã ta phun thêm một ngụm máu tươi nữa, rồi phẫn nộ gào thét: "Ngươi chỉ biết dựa vào thần binh lợi khí khi dễ người ta thôi, có phải anh hùng hảo hán gì đâu?""Có dám đánh với ta mà không dùng kiếm hay không?"Tiêu Y nghe vậy, thu trường kiếm về: "Cho dù không dùng vũ khí, ta cũng có thể thắng ngươi."Trong lòng Phương Tín cười lạnh không thôi, rốt cục tuổi vẫn còn trẻ, chỉ vậy mà đã mắc mưu."Tốt lắm, ngươi cứ chờ chết đi."Phương Tín nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bắt đầu vận chuyển công pháp, điều động lượng linh lực còn sót lại trong cơ thể.Nhìn như sắp tung đại chiêu.Tiêu Y cũng không để gã ta như ý, hét lớn một tiếng: "Vẫn Thạch Đại Triệu Hoán Thuật..."Một quả cầu lửa khổng lồ giáng từ trên trời xuống.Quả cầu lửa khổng lồ như vậy, chỉ có một số ít người ở đây từng nhìn thấy.Những người khác lần đầu tiên thấy cảnh như vậy.Họ cảm thấy hoảng sợ."Này, này...""Đây là Hỏa Cầu Thuật sao?""Nói đùa à, chẳng lẽ Hỏa Cầu Thuật ta dùng là giả?""Đúng như lời nàng nói ư? Vẫn Thạch?""Có Vẫn Thạch đáng sợ như vậy sao?""Thật là đáng sợ..."Không ít tu sĩ hoảng sợ cảm thán.Họ vô cùng kinh ngạc.Thanh thế của quả cầu quá lớn, khí tức tản mát ra làm không ít người sinh lòng sợ hãi.Sắc mặt Trương Chính hết sức khó coi.Trước kia hắn ta từng bị chiêu này của Tiêu Y lừa.Kết quả, hắn ta tiêu hao hết sạch linh lực trong cơ thể, do đó bại bởi Tiêu Y.Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn ta được.Người bình thường nhìn thấy chiêu này lần đầu, làm sao không kinh sợ cho được.Như Phương Tín trong trận lúc này.Phương Tín nhìn thấy một quả cầu lửa khổng lồ giáng xuống từ trên trời, lại còn nhắm ngay gã ta nữa.Thiếu chút nữa thì sợ đến tiểu ra quần.Khí thế của quả cầu lửa quá đáng sợ, Phương Tín cảm thấy nếu gã ta không cản nó lại, chỉ sợ sẽ bị quả cầu lửa này đốt thành tro tàn.Trong lúc hoảng sợ, Phương Tín dùng hết cả tia linh lực cuối cùng.Một con cự long dài chừng mấy trượng xuất hiện, nó mang theo hơi nước vô tận xông thẳng lên trời, lao về phía quả cầu lửa.Trương Chính thấy cảnh tượng như vậy, cười lạnh không thôi: "Đồ ngu, bị lừa rồi."Hắn ta thấy có người khác cũng bị lừa, trong lòng rất là sung sướng.Nhưng mà, thực tế lại khác với tưởng tượng của Trương Chính.Một tiếng nổ thật lớn vang lên, nếu không phải xung quanh có trận pháp bảo vệ, người xung quanh nhất định sẽ bị ảnh hưởng.Quả cầu lửa và con rồng nước đụng vào nhau, làm xảy ra một vụ nổ lớn, sóng xung kích của vụ nổ tàn sát bừa bãi trong đại trận.Phương Tín há mồm phun một búng máu, cơ thể bị luồng sóng xung kích này ảnh hướng, bị thương vô cùng nghiêm trọng.Trương Chính lấy làm kinh hãi, hình như uy lực của quả cầu lửa này mạnh mẽ hơn trước không ít.Hơn nữa, dầu gì Phương Tín cũng có thực lực Trúc Cơ tầng ba, vì sao còn không bằng hắn ta?Trương Chính tốt xấu gì cũng có thể giải quyết Hỏa Cầu Thuật này.Mà Phương Tín lại chịu trọng thương vì nó?Trương Tòng Long nhìn thấy sự khó hiểu trên khuôn mặt của đồ đệ mình.Gã ta hừ lạnh một tiếng: "Con cháu thế gia, không đáng để lo."Trương Chính sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.Nói cho cùng, con cháu thế gia vẫn có sự chênh lệch nhất định với đệ tử đại phái.Con cháu thế gia, bất kể so về công pháp tu luyện hay kiến thức lịch duyệt cũng không thể nào bằng đệ tử đại phái.Tuy Phương Tín là nhi tử của Phương gia gia chủ, nhưng gã ta lại không phải kiểu người được gia tộc tập trung tài nguyên bồi dưỡng như Đường Sách của Đường gia.Thực lực còn không bằng muội muội Phương Hiểu của gã ta.Thiên phú của gã ta hết sức bình thường, có thể có thực lực Trúc Cơ tầng ba, phỏng chừng dùng không ít đan dược, thực lực yếu kém, cho dù đối mặt với Tiêu Y chỉ có Trúc Cơ tầng một, cũng khó mà đánh thắng được.Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Trương Chính lắc đầu.Trong lòng càng thư thái hơn.Mặc dù thực lực của Phương Tín có phần giả tạo, nhưng dầu gì cũng là Trúc Cơ tầng ba.Hiện tại gã ta bị đánh bại, thì Trúc Cơ tầng hai như hắn ta bại bởi Tiêu Y cũng sẽ không bị người ta chê cười nữa.Trương Chính chỉ muốn vỗ tay cho Tiêu Y.Làm tốt lắm."Hô hố, giỏi quá."Tiêu Dũng cha Tiêu Y nhìn thấy nữ nhi của mình giỏi như vậy, hưng phấn gào to.Giọng nói của ông khiến mọi người ghé mắt."Nữ nhi của ta, nữ nhi của ta!"Tiêu Dũng đắc ý chỉ vào Tiêu Y, lớn tiếng nói.Khuôn mặt kiêu căng của ông làm cho người ta rất muốn đánh ông một trận.Phương Tín đứng lên một cách khó khăn, nửa quỳ trên mặt đất.Trên mặt gã ta lộ ra biểu cảm không thể tin nổi, gã ta không thể tin là mình lại bị đánh bại như vậy.Nhưng là sự thật đã ở ngay trước mắt.Linh lực của gã ta khô kiệt, cơ thể bị thương nghiêm trọng, cảm giác nóng rát làm gã ta cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào."Đồ chó vô dụng, còn muốn nói gì nữa không?"Tiêu Y đứng trước mặt Phương Tín.Nàng nhìn từ trên cao xuống, nói với tư cách của người thắng: "Chỉ bằng chút công phu mèo quào đó mà ngươi cũng dám tới khiêu chiến ta?""Không biết tự lượng sức mình, không chịu nổi một đòn."Phương Tín cắn răng, chỉ ước được đánh tiếp với Tiêu Y, nhưng mà bây giờ gã ta chỉ cử động thôi cũng khó khăn.Chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Y.Gã ta hận mình chẳng thể giết Tiêu Y bằng ánh mắt."Nhìn cái gì? Không phục à?"Tiêu Y nói không nể nang gì: "Không phục thì đứng lên, cứ đứng trợn mắt ở kia y hệt một nữ nhân thì có tác dụng gì?""Mau lên, ta đang đợi ngươi đây này."Tiêu Y đợi một hồi, khinh thường hơn nữa: "Hóa ra là không được à, không được thì cút xuống dưới đi, cứ đứng ở đây, cảm thấy mình chưa mất mặt đủ à?""Ngươi..."Rốt cục Phương Tín không nhịn được nữa, lại hộc ra một búng máu, ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận