Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 466 - Thiếu nữ Nhan gia



Chương 466: Thiếu nữ Nhan giaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Lữ Thiếu Khanh phiền muộn muốn chết, mới tiến vào Đông Châu mà sao đã gặp phải những chuyện như thế nào rồi.Hơn nữa nàng ta lên đâu thì lên, vì sao cứ chọn thuyền mình mà lên vậy?Thuyền mình không phải chỉ hơi lớn một chút, hơi đẹp một chút thôi sao?Chạy tới đây làm gì?Không biết loại thuyền của chúng ta là dễ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất à?Nhan Hồng Vũ thấy thái độ Lữ Thiếu Khanh kiên quyết thì chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác: “Công tử, ta chỉ xin đến tòa thành tiếp theo, đến lúc đó ta sẽ chủ động rời đi, tuyệt đối sẽ không mang đến phiền phức cho công tử.”Thái độ nàng ta vô cùng thành khẩn, ngữ khí mang theo thỉnh cầu, nhìn rất đáng thương.ế Ngôn mở miệng: “Cứ như vậy đi, tòa tiếp theo xuống thuyền.”Lữ Thiếu Khanh quay đầu quơ nắm đấm về phía Kế Ngôn: “Phiền chết đi được, thật sự muốn đạp một cước cho huynh xuống thuyền luôn.”Tuy nhiên Kế Ngôn đã mở miệng, Lữ Thiếu Khanh biết mình muốn đuổi Nhan Hồng Vũ trước mặt xuống thuyền là chuyện không thể.Tính cách Kế Ngôn hắn biết rõ có tinh thần trọng nghĩa, không thể nhìn người khác khi dễ kẻ yếu.Gặp những chuyện như thế này hắn ta không ngại tiện tay giúp một chút.Nhan Hồng Vũ nghe vậy thì vui mừng, hành lễ với Kế Ngôn: “Cảm tạ đại ân của công tử, Hồng Vũ suốt đời khó quên.”Hảo cảm trong lòng Nhan Hồng Vũ đối với Kế Ngôn vẫn luôn xếp bằng ở đầu thuyền tăng lên nhiều.Nàng ta lén chuồn lên không chừng đã bị người ta phát hiện, nhưng Kế Ngôn không ngăn cản, mà là lựa chọn trợ giúp nàng ta.Lữ Thiếu Khanh nói với Nhan Hồng Vũ: “Ta thì sao? Cũng phải cảm tạ ta.”Nhan Hồng Vũ nhìn thấy dáng vẻ muốn được khen của Lữ Thiếu Khanh thì cảm thấy nghẹn ở ngực.Tên này rốt cuộc có lai lịch gì?Không biết ngại là gì sao?Nhưng bây giờ đang ở trên thuyền người ta, nàng ta ngẫm nghĩ, khó khăn nói: “Cám ơn công tử.”Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta rất khó nảy sinh lòng cảm kích.Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ, vươn tay: “Ngữ khí của ngươi như vậy là gì? Không chân thành chút nào cả, được rồi, ta không cần ngươi cảm tạ, ta cần linh thạch, đưa linh thạch cho ta, bằng không ta ném ngươi xuống.”“Linh, linh thạch?”Nhan Hồng Vũ ngạc nhiên, có chút phản ứng không kịp.“Ngươi đi thuyền mà không cần trả linh thạch à?” Lữ Thiếu Khanh khí lẽ hào hùng, như ác bá: “Không đưa, ta ném ngươi xuống.”Đồng thời ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên Trữ Vật giới chỉ của Nhan Hồng Vũ khiến Nhan Hồng Vũ run lên.“Ngươi, ngươi cần bao nhiêu.”“Mười vạn tám vạn không chê nhiều, một hai vạn cũng được, đương nhiên càng nhiều càng tốt.”Nhan Hồng Vũ nhìn về phía Kế Ngôn, công tử, người không quản lý tên này à?Lữ Thiếu Khanh chú ý thấy ánh mắt của Nhan Hồng Vũ liền đánh nát hi vọng của nàng ta: “Nhìn cái gì? Thuyền này là của ta, hắn lên thuyền cũng phải ngoan ngoãn đưa linh thạch cho ta đấy.”Không còn cách nào khác, Kế Ngôn không nói gì, Nhan Hồng Vũ chỉ có thể lấy chú linh thạch ra làm phí đi thuyền.Mặc dù chỉ có mấy trăm viên nhưng có còn hơn không, sau khi Lữ Thiếu Khanh ghét bỏ thu lại thì sau đó cũng mặc kệ Nhan Hồng Vũ.Hắn thu linh thạch, là vì không để cho mình có cảm giác bị chịu thiệt thòi.Bằng không người ta đi thuyền hắn miễn phí còn có thể mang đến phiền phức cho mình, Lữ Thiếu Khanh sẽ phát điên mất.“Tránh kỹ vào cho ta, đừng để những người khác nhìn thấy, nếu gây thêm phiền phức cho ta, ta giết chết ngươi.”Lữ Thiếu Khanh hung thần ác sát đe doạ Nhan Hồng Vũ một phen rồi cũng chạy đến đầu thuyền, ngồi bên cnahj Kế Ngôn, nói liên miên lải nhải: “Đại ca, chúng ta đi ra ngoài là có việc cần làm.”“Huynh thu hồi tinh thần chính nghĩa và trái tim đồng cảm không cần thiết của huynh lại được không?”“Coi như ta xin huynh, huynh muốn làm chuyện tốt thì lần sau huynh tự đi làm được không? Huynh đừng liên lụy ta mà.”“Đừng quên, hai chúng ta hiện giờ đã vào bảng đen rồi, ở bên ngoài rất nguy hiểm, khiêm tốn một chút có được không, biết sợ một chút có được không?”“Móa nó, đừng gây phiền toái cho ta.”Nhan Hồng Vũ trong khoang thuyền nghe thấy Lữ Thiếu Khanh làu bàu như lão thái bà thì cảm thấy rất cạn lời.Kế Ngôn đem lại cho nàng ta cảm giác rất tốt.Ngoại hình sáng sủa đẹp trai, hắn trầm mặc ít lời giống như một khối ngọc thạch ôn nhuận đôn hậu, cao ngạo, lạnh lùng, bạch y tung bay, ưu nhã như gió.Nhưng Lữ Thiếu Khanh cho nàng ta cảm giác rất tệ.Nói nhảm nói nhiều, dông dài, không hiểu phong tình, tham tài, nhát gan..., đây đều là những ấn tượng Lữ Thiếu Khanh để lại trong lòng nàng ta.Nàng ta thực sự khó mà có hảo cảm với Lữ Thiếu Khanh được.Rõ ràng bề ngoài hai người đều rất đẹp trai, nhưng vì sao tính cách hai người lại khác biệt to lớn đến thế?Haizz, cuối cùng Nhan Hồng Vũ nhẹ nhàng thở dài.Đáng tiếc hai người kia khí tức quá mức bình thường, nếu bọn hắn là cao thủ thì tốt rồi.Trời đất bao la, ta nên đi đâu đây?Không biết đệ đệ thế nào rồi?Rất nhanh, theo thời gian trôi qua, tòa thành tiếp theo đã ở phía xa xaNhan Hồng Vũ nhìn từng cảnh vật quen thuộc bên ngoài lao về sau, trên mặt tăng thêm vài phần thương cảm.Sắp đến Tế thành rồi.Tế thành cũng là địa bàn Nhan gia, giờ tất thảy đều là hồi ức ngày xưa, trở thành lịch sử cả rồi.“Phụ thân, mẫu thân, các tộc nhân, ta nhất định sẽ báo thù cho mọi người.”Thương cảm trên mặt Nhan Hồng Vũ dần dần biến thành hận ý, tăng thêm vài phần dữ tợn, thiếu đi mấy phần mỹ cảm.“Ngân Nguyệt tông, Phong Lôi giáo, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi nợ máu trả bằng máu.”Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới.“Ê, nha đầu, ngươi nên xuống thuyền rồi đấy?”Nhan Hồng Vũ thu hồi hận ý, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngao công tử, có thể đưa ta thêm một đoạn nữa không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận