Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2845: Kéo dài một đoạn thời gian liền tốt (length: 6782)

Như những con mắt to như đèn lồng, phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Ánh mắt xuyên thấu hư không, chiếu lên thân mỗi người trên phi thuyền.
Xung quanh, sương mù Luân Hồi nhanh chóng xoáy lên.
Khí tức kinh khủng như bão táp ập đến, sự lạnh lẽo khiến ai nấy đều cảm nhận được rõ rệt.
Ân Minh Ngọc tay chân lạnh buốt, thân thể hơi run lên.
Sợ cái gì thì cái đó tới.
Nhìn đôi mắt lớn này là biết địch đã phát hiện ra họ.
"Sư, sư phụ..."
Quản Vọng cũng biến sắc mặt, bước lên một bước, che chắn mấy người sau lưng.
Hắn điều khiển phi thuyền ẩn nấp trong hư không.
Tuy hai bên không ở cùng một không gian, nhưng khoảng cách này chẳng là gì với cao thủ.
Đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Quản Vọng và mọi người, Quản Vọng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiêu Y nhân đó chế nhạo Ân Minh Ngọc, "Móa, ngươi đúng là cái mồm quạ đen!"
Ân Minh Ngọc tức chết, mồm quạ đen cái gì?
Con bé này không đáng yêu chút nào.
Nàng nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì liên quan tới ta đâu?"
"Ta đã nói rồi, cứ chờ ở đây thì sớm muộn cũng bị phát hiện."
Bọn ta bị phát hiện, chỉ có thể nói phân tích của ta chính xác.
"Nếu ngươi không nói, chúng ta sẽ không bị phát hiện." Tiêu Y hậm hực mắng Ân Minh Ngọc, "Chắc chắn là ngươi tỏa ra mùi sợ hãi, để quái vật ngửi được."
Muốn gán tội cho người khác thì lý do gì chẳng có!
Ân Minh Ngọc tức điên, nhưng lại không thể cãi lại Tiêu Y, nàng dứt khoát không thèm chấp con bé lằng nhằng kia.
Nàng hỏi Quản Vọng, "Sư phụ, bây giờ phải làm sao?"
Nàng không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu đó.
Cảm giác áp bức đáng sợ khiến nàng biết rõ kẻ đến nhất định là Thần Quân.
Thần Quân, sư phụ nàng chưa chắc đã đánh lại được.
Quản Vọng nghiêm mặt nhìn ra bên ngoài, "Mọi người im lặng!"
"Chúng ta đang ở trong hư không, nó không dễ gì phát hiện ra chúng ta."
Quản Vọng vẫn có lòng tin với phi thuyền của mình.
Hắn dùng lôi vân phi chu, tính bảo mật rất tốt.
Hắn rất thích tiên khí này.
Dưới sự điều khiển của hắn, trốn tránh không để địch phát hiện, hắn vẫn có chút tự tin.
Tiêu Y nghe vậy, khinh bỉ Ân Minh Ngọc, "Ngươi sợ cái gì?"
"Quản gia tự biết chừng mực."
"Lảm nhảm om sòm, ngạc nhiên, đúng là thiếu hiểu biết."
Ân Minh Ngọc tức đến run người, chỉ tay ra ngoài, thấp giọng nói, "Ngươi không sợ sao?"
"Có khi, bây giờ chúng ta đã bị bao vây trùng trùng..."
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng sáng lên những đốm sáng đỏ, những đốm sáng này bao quanh phi thuyền, khiến da đầu người ta tê dại.
"Ầm!"
Khí tức cường đại bùng nổ, khiến cả một phương trời chấn động.
Ân Minh Ngọc trừng lớn mắt, cơ thể không nhịn được run rẩy.
"Bị, bị bao vây..."
Trong mắt Ân Minh Ngọc tràn đầy tuyệt vọng, họ quả nhiên đã bị vây quanh.
Lần này xong thật rồi.
Dù Quản Vọng có mạnh đến đâu, đối phó với Thần Quân cũng khó.
Mà ở đây xuất hiện không chỉ một Thần Quân.
Quản Vọng cũng mặt cắt không còn giọt máu, hắn cảm thấy mình như một con thỏ trắng, xung quanh toàn những con sói xám vây quanh.
Nhiều Đọa Thần thế này, mỗi tên nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ làm chết đuối bọn họ.
Khí tức cường đại từng đợt khuếch tán, phi thuyền ẩn trong hư không rung lắc dữ dội, như đang trải qua sóng to gió lớn, có thể lật nhào bất cứ lúc nào.
Ân Minh Ngọc ngồi bệt xuống đất, sợ hãi đã lan khắp người nàng.
Trước áp lực quá lớn, đầu óc nàng trống rỗng, không biết phải làm gì.
Lý trí nói với nàng rằng, lần này mấy người họ khó lòng thoát thân, đến cả Thiên Vương cũng không cứu được.
Tiêu Y ôm chặt Tiểu Hắc và Đại Bạch, nàng cũng chịu áp lực rất lớn.
Nhưng biểu hiện của nàng tốt hơn Ân Minh Ngọc nhiều, nàng nói với Quản Vọng, "Quản gia, cứ giữ vững."
Quản Vọng lại trừng mắt, "Ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ."
"Nhiều địch thế này, ta không biết có thể cầm cự đến bao giờ."
Tiêu Y cắn môi, "Không bắt ngươi đánh bại bọn chúng, kéo dài chút thời gian chờ nhị sư huynh ta xong việc là được."
"Đợi nhị sư huynh ta ra tay, tất cả đều giải quyết..."
Quản Vọng lại trợn mắt, "Ngươi đi chỗ khác chơi..."
Quản Vọng nhìn những quái vật xung quanh, trong lòng không khỏi thở dài.
Cứ thế này thì hắn không còn bao nhiêu tự tin có thể ẩn nấp được bao lâu nữa.
Quái vật rõ ràng đã cảm nhận được họ, chỉ là không cách nào xác định vị trí.
Thời gian càng trôi, họ càng dễ bị lộ.
Lúc đầu Ân Minh Ngọc vì sợ hãi mà run rẩy, nghe vậy liền bừng tỉnh, quên hết cả sợ hãi.
Nàng bật dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Y quát khẽ, "Đừng có đùa, nhiều quái vật như thế, sư phụ có mạnh đến mấy cũng không lại được."
Tiêu Y lập tức nói với Quản Vọng, "Quản gia, ngươi xem ngươi thu nhận đồ đệ gì vậy."
"Chẳng có chút tin tưởng nào vào ngươi, đuổi ra khỏi sư môn đi."
Ân Minh Ngọc tức giận muốn xông lên dùng ngực mình nghẹn chết Tiêu Y.
Cái người gì vậy trời.
Quản Vọng cảm thấy đau đầu, lần nữa quát, "Tất cả im miệng!"
"Tiết kiệm sức đi, đến lúc bị phát hiện, mỗi người tự lo thân, có thể trốn thì tự mà trốn..."
Một hai kẻ địch, dù là Thần Quân, Quản Vọng cũng có tự tin đọ sức.
Nhưng xung quanh nhiều địch thế này, Quản Vọng cũng lực bất tòng tâm, không còn chút tự tin nào.
Mười người hắn hợp sức cũng không lại.
Bây giờ Quản Vọng chỉ có thể hi vọng phi thuyền của mình trụ vững, không bị địch phát hiện.
Bằng không, lúc bị phát hiện, chính là lúc những người này tan thành cám bã.
Lời sư phụ nói, không thể không nghe.
Ân Minh Ngọc phì phì lại ngồi xuống.
Những con mắt đỏ xung quanh, như từng chiếc đèn lồng, tỏa ra ánh sáng âm trầm kinh khủng, nhìn thôi đã thấy hãi hùng.
Còn cả khí tức kinh khủng tràn ngập giữa trời đất, khiến người ta sợ hãi tận đáy lòng, sau đó bao trùm cả người.
Tiêu Y nhìn xung quanh, nàng lại không mấy lo lắng.
Nàng lẩm bẩm, "Nhị sư huynh có hơi chậm nhỉ..."
Chẳng phải chỉ một Thần Vương thôi sao?
Nhị sư huynh hẳn phải dễ dàng bắt được chứ.
Ân Minh Ngọc lại muốn móc mỉa Tiêu Y.
Chậm? Ngươi thật sự cho rằng nhị sư huynh ngươi chắc thắng sao?
Quản Vọng nhanh chóng lên tiếng, "Con bé kia, ngươi tin cái tên nhóc đó đến thế sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận