Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2194: Chương 2194

Chương 2194: Chương 2194Chương 2194: Chương 2194
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Quản Đại Ngưu thì thầm: “Ngươi nói đi, Kế Ngôn công tử có thể thắng sao?”
Giản Bắc lắc đầu: “Không biết.”
“Lão gia hỏa MỊ giới này, ta từng nghe nói rồi, kinh tài tuyệt diễm, mạnh lắm đấy.” “Ông ấy đã là cảnh giới tầng ba, Kế Ngôn công tử chỉ là cảnh giới tầng một, mà chắc chắn là mới tiến vào chưa được bao lâu, khó lắm.” Quản Đại Ngưu gật đầu: “Đúng vậy, khó lắm.” Giản Bắc nhìn hắn ta, đề nghị: “Không bằng ngươi thử dùng cái miệng của ngươi giúp Kế Ngôn công tử đi?” “Miệng của ta?” Hiện tại Quản Đại Ngưu cực kỳ mân cảm. Hắn ta nhìn chằm chằm Giản Bắc với sắc mặt bất thiện, có tư thái muốn đánh người: “Ta từng nói ta không phải miệng quạ đen, phải không?”
Miệng qua đen cứt chó gì đó, đầu là tên hỗn đản kia nói hươu nói vượn.
Quản Đại Ngưu càng nghĩ càng giận, thở phì phò nói: “Ta nói Kế Ngôn công tử đánh bại được MỊ Giới, bây giờ rút lại lời có được không?”
Kế Ngôn và MỊ Giới rời đi mới được mấy canh giờ, trận chiến của Hợp Thể kỳ nào có nhanh kết thúc như thế? Nhưng mài
Quản Đại Ngưu vừa mới nói xong.
Bóng trắng xuất hiện, áo trắng tung bay, Kế Ngôn lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Giản Bắc há hốc miệng nhìn Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu khóc: “Không phải thế chứ.”
Kế Ngôn đột nhiên xuất hiện khiến cho rất nhiều người nhất thời không phản ứng kịp.
Như thế mà đã về rồi?
Nan đạo song phương ly khai khứ đả cá chủy pháo tựu hồi lai liễu?
Chẳng lẽ song phương đi cãi nhau xong liền quay lại rồi? Mị Đại chớp chớp mắt mấy cái, nghỉ ngờ bản thân mình hoa mắt.
Lão tổ để hắn ta quay lại làm gì? Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Bị bại bởi tên không trọn vẹn kia à?”
Kế Ngôn thản nhiên nói: “Làm sao có thể? Quá yếu!”
Giọng nói đầy thất vọng, cũng ẩn chứa bá khí, khiến cho tất cả mọi người đầu choáng váng.
Cao thủ uy tín lâu năm MỊị Giới lại thua sao?
Nói đùa sao?
Kế Ngôn có thể đánh bại Mị Giới chỉ trong thời gian ngắn vậy thôi sao? Làm sao....
Làm sao phi lý như vậy được? “Không, không thể nào!”
Khi Mị Đại phản ứng lại được thì ôm đầu hét ầm lên như một nữ nhân.
Ông ta không chấp nhận được sự thật này, không thể tin nổi đây là sự thật. “Không thể nào, không thể nào, làm sao lão tổ có thể thua ngươi được?”
Ông ta để Mị Giới ra mặt là muốn làm ngọn cờ khai hỏa, để cho thế nhân biết được Mi gia cường đại cỡ nào, MỊ gia mới là thiên hạ đệ nhất.
Mi Giới lại thua Kế Ngôn, hành vi lần này của MỊ gia chính là một trò cười.
Thế nhân sẽ cho rằng Mị gia đã suy yếu.
“Ta không tin, không thể nào!” Mi Đại ngay lập tức phát tin tức cho Mị Giới để hỏi thăm nhưng nửa ngày qua vần không nhận được phản hồi.
“Huynh để người ta làm thịt à?” Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn. “Chạy trốn!” Kế Ngôn thành thật trả lời như nước chảy mây trôi, hiển hiện rõ ràng phong phạm cao thủ.
Dù sao cũng là Hợp Thể kỳ, cho dù không phải hàng lởm thật, thì cũng không dễ giết như thế.
Lữ Thiếu Khanh an ủi Mị Đại: “Không cần lo lắng, không chất được, đừng khóc.”
Mẹ nói
Giết người tru tâm!
Mị Đại thật sự muốn khóc. Lữ Thiếu Khanh an ủi Mị Đại rồi nhìn sang Mộc Vĩnh: “Thả người”
“Lại mang theo mấy chục tỷ viên linh thạch, lần này không so đo với ngươi nữa.”
Mặc dù Mộc Vĩnh có vẻ nghiêm túc nhưng hắn ta không hề hoảng hốt, cũng không có ý định cúi đầu: “Đi bịt nó lại trước đã.”
“Nghe không hiểu tiếng người phải không?” Lữ Thiếu Khanh trợn trừng hai mắt: “Đừng có ép ta thả sư huynh!” “Ngươi có thể thử một chút!” Mộc Vĩnh vẫn không hề sợ hãi. Kế Ngôn tiến lên một bước, khi đang định làm gì đó đột nhiên có tiếng nói vang lên: “Tiểu hữu, làm gì phải hùng hùng hổ hổ thế?”
“Hợp Thể kỳ, không nên tham dự vào chuyện này.”
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho đám người kinh hãi ngạc nhiên.
Cũng khiến cho Kế Ngôn dừng bước nhìn về phía xa. Lại có Hợp Thể kỳ nữa xuất hiện.
Không chờ mọi người phản ứng lại, âm thanh thứ hai lại vang lên: “Hừ, tuổi trẻ khinh cuồng, cũng không phải chuyện gì tốt.”
Đám người lại lần nữa kinh hãi. Hai Hợp Thể kỳ sao? Hôm nay làm sao vậy?
Chọc vào ổ Hợp Thể kỳ sao? “Ha ha” Gia chủ Công Tôn gia Công Tôn Truân đột nhiên cười lên ha hả: “Kế Ngôn công tử, thực sự không nên chọc vào Hợp Thể kỳ.”
Ngao Trường Phong của Ngao gia cũng cười đắc ý: “Ngươi cứ ở một bên mà xem đi.” Nhìn thái độ của hai người Ngao Trường Phong và Công Tôn Đồn, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Hai Hợp Thể kỳ mới xuất hiện là thuộc về Ngao gia và Công Tôn gia.
Giống như Mị Đại, Ngao gia và Công Tôn gia cũng mời bọn họ đi ra, để chấn nhiếp Kế Ngôn, trợ giúp Mộc Vĩnh hoàn thành kế hoạch của hắn ta.
Bọn họ đã quyết định phải đi chung đường với Ma tộc đến cùng.
Lữ Thiếu Khanh cũng sa sầm mặt lại, không ngờ mấy lão già này lại không cần mặt mũi đến thế, tranh nhau đi làm chó cho Ma tộc.
Sát ý trong mắt Kế Ngôn chợt lóe lên, khí tức toàn thần như một thanh thần kiếm chỉ thẳng lên trời cao.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Muốn đánh một trận với chúng ta à, đừng tưởng ngươi có thể may mắ thắng được MỊ Giới là vô địch.” “Ngươi dám ra tay, đừng trách chúng ta không khách khí.”
Sát khí không hề che giấu khiến cho nhiệt độ cả không gian chợt hạ xuống.
Giọng nói đầu tiên lại vang lên: “Đừng tưởng rằng ngươi là Hợp Thể kỳ thì có thể cùng đứng cùng ngồi với chúng ta.”
Sát ý ẩn hàm khiến cho lòng người ta phát lạnh.
“Chờ chuyện nơi đây xong xuôi chúng ta lại luận bàn một chút.”
Mộc Vĩnh cười nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không có lựa chọn nào khác, bịt khe hở lại đi.”
“Ngươi cũng không thể để cho thân nhân của mình lâm vào nguy hiểm chứ?”
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh âm trâm, thân nhân mà Mộc Vĩnh nhắc đến không chỉ có An Thiên Nhạn, mà còn cả mấy người Thiều Thừa, Kế Ngôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận