Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 202 - Nếu có thể cướp được thì tốt biết bao (tt)



Chương 202: Nếu có thể cướp được thì tốt biết bao (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiến trúc chính và Đại điện Lăng Tiêu Phái được năm tòa chủ phong Nguyên Vực Phong, Đan Đỉnh Phong, Bích Vân Phong, Xích Nguyệt Phong, Thiên Ngự Phong bảo vệ.Đại điện nghị sự của môn phái, Tàng Thư các, phòng luyện công, quảng trường các loại đều ở đây.Mỗi một tòa kiến trúc đều hùng vĩ, phân tán trong rừng núi xanh um, dung hợp với rừng cây, ngọn núi.Trên núi, dưới núi sương trắng tràn ngập bao phủ, khiến người ta cảm thấy như lạc vào tiên cảnh.Trong sương mù trắng xóa thỉnh thoảng có linh thú ẩn hiện, tăng thêm mấy phần sinh khí.Sương trắng nhàn nhạt tràn ngập trên thực tế chính là biểu hiện của linh khó nồng đậm.Linh khí gần như hóa thành thực chất khiến người lần đầu tới đây đều lộ ra tia kinh ngạc.Đây chính là nền tảng của Lăng Tiêu Phái.Tài lực của Lăng Tiêu Phái không bằng Song Nguyệt Cốc, Quy Nguyên Các.Nhưng họ lại chiếm cứ nơi có linh khí dày đặc nhất Tề Châu.Đây chính là nguyên nhân khiến bình thường đệ tử Lăng Tiêu Phái sống rất nghèo khó nhưng tu luyện lại không hề kém so với đệ tử Song Nguyệt Cốc, Quy Nguyên Các.Người đi vào đây hít sâu một hơi liền không kìm được thán phục.“Nếu ta có thể ở đây tu luyện một năm chắc chắn có thể đột phá.”“Đúng vậy, nếu cho ta ở đây tu luyện, một năm là có thể đột phá rồi.”"Ngươi đột phá cái gì? Tiểu cảnh giới sao?"“Ông đây là người chỉ thiếu một chút xíu nữa là có thể đột phá đại cảnh giới, ngươi mà cũng dám so với ta sao?”"Muốn đánh nhau sao?"“Cãi cọ cái gì mà cãi cọ, mau tranh thủ tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống đi.”“Muốn đánh nhau thì rời khỏi sư môn rồi hẳng đánh, đừng ở đây làm liên lụy sư môn.”Không phải lần đầu tiên Tiêu Y đến đây.Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ta dùng thân phận đệ tử Lăng Tiêu Phái đến đây.Nàng ta đi theo Lữ Thiếu Khanh đứng trên nóc nhà một kiến trúc, đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn quảng trường rộng lớn bên dưới.Trong mắt nàng ta không kìm được lộ ra tia kiêu ngạo.Đây chính là Lăng Tiêu Phái.Một trong ba phái lớn của Tề Châu, thực lực cường đại.Quan trọng hơn là, lần đại điển này còn tổ chức vì Đại sư huynh của mình.Ánh mắt Tiêu Y không kìm được rơi lên người vị Nhị sư huynh trước mắt mình.Lữ Thiếu Khanh đón gió đứng lặng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bên dưới.Tiểu Hồng đậu trên vai hắn, một người một chim lại tạo cho Tiêu Y một loại cảm giác hài hòa, như sắp dung nhập vào mảnh trời đất này.Trong lòng Nhị sư huynh chắc chắn cũng rất kiêu ngạo.Có lẽ cũng có cả hâm mộ, dù sao đây cũng là đại điển tổ chức cho Đại sư huynh.Nhị sư huynh, cố lên, huynh cũng rất được.Trong lòng Tiêu Y thầm nghĩ.Bên dưới mà quảng trường chính của môn phái.Bình thường các cuộc tụ họp nghị sự của đệ tử đều cử hành ở đây.Chung quanh quảng trường đã bố trí vô số bàn cùng nệm ghế, trên bàn mặt bày đầy các loại linh quả, mỹ thực, rượu...Vô số đệ tử đi qua đi lại bên dưới, bận rộn như kiến.Lần này Lăng Tiêu phái cử hành đại điển, mời rất nhiều người tới, chỉ có quảng trường này mới có thể chứa được.Lữ Thiếu Khanh cứ thế đứng từ trên nhìn xuống, một lúc sau, Lữ Thiếu Khanh mới thở dài.Tiêu Y chú ý đến tiếng thở dài của Lữ Thiếu Khanh, vội vàng hỏi:“Nhị sư huynh, sao vậy?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, ngữ khí tràn đầy tiếc nuối: “Nếu có thể mở đại trận tông môn, kích hoạt cấm chế của tông môn cướp sạch đồ của những người này, muội nói sẽ tốt biết mấy chứ.”Trong mắt Lữ Thiếu Khanh tất cả những người bên dưới đều là linh thạch biết đi.Đầu Tiêu Y hơi choáng váng, lúc này nàng ta mới tbieets suy nghĩ ban nãy của mình buồn cười chừng nào.Kiêu ngạo cọng lông, hâm mộ cái rắm, hóa ra đang nghĩ làm thế nào để ăn cướp.“Nhị sư huynh, huynh đừng làm bậy, chưởng môn và các trưởng lão đều đang ở đây.”Tiêu Y hơi hoảng, nàng ta biết Nhị sư huynh mình là người như thế nào.Không sợ trời không sợ đất, nói không chừng bây giờ hắn đang lên kế hoạch xem nên động thủ như thế nào.Lữ Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tiêu Y, ngạc nhiên: “Muội đang căng thẳng cái gì vậy?”“Lần đầu tiên gặp không khí này à? Để ta nói muội biết một bí quyết không căng thẳng nữa.”“Bí quyết gì?”“Coi bọn hắn như linh thạch là được.”Tiêu Y càng thêm căng thẳng.“Nhị sư huynh, không không định cướp của bọn hắn thật đấy chứ?”"Nói hươu nói vượn, đi thôi.""Đi, đi đâu? Đi ăn cướp sao?"“Nghĩ cái gì thế, đi vào đại điện, chưởng môn bọn họ tới rồi.”Tiêu Y theo Lữ Thiếu Khanh đến đại điện nghị sự.Nơi này dù là đệ tử hạch tâm, không được cho phép tuyệt đối không thể tiến vào.Ngay cả đệ tử thân truyền cũng phải được sự cho phép của sư phụ.Cửa lớn nơi này bình thường đóng chặt, rất ít khi mở ra.Chưởng môn và các trưởng lão nghị sự cũng chỉ tùy tiện tìm một chỗ nào đó ngồi xuống nói vài câu, thảo luận một chút là xong việc.Đại điện nghị sự phải gặp chuyện đại sự mới có thể dùng đến.Đại điển hôm nay cũng được xem là một chuyện lớn, cho nên nơi này mới mở rộng cổng lớn.Lữ Thiếu Khanh đứng ở cổng, nhìn đại điện nghị sự một cái.Bên trên là bảng hiệu của đại điện nghị sự, không nhuốm bụi trần, bốn chữ lớn lộ ra uy áp nhè nhẹ.Không cần nghi ngờ gì nữa, tấm bảng hiệu này cũng được coi là một loại pháp khí, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.Tiêu Y chỉ cần nhìn một chút liền cảm nhận thấy mắt bị đâm đau nhói, nàng ta không kìm được kêu lên một tiếng, vội vàng tránh ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng.Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở một chút, nói: “Duy trì tâm cảnh tình tĩnh thì sẽ không sao.”Tiêu Y nghe vậy, khống chế tốt tâm trạng của mình, ổn định tâm trạng xong lại ngẩng đầu lên.Nàng ta kinh ngạc: “Thật sự không sao rồi, Nhị sư huynh, đây là chuyện gì.”“Đây là bút tích siêu ngầu của vị sư tổ Lăng Tiêu Phái nào đó để lại, không muốn người khác khoa trương hơn ông ấy, muội càng khoa trương ông ấy sẽ càng phải thu thập muội.”Lữ Thiếu Khanh vừa mới nói xong, giọng Ngu Sưởng từ bên trong truyền tới: “Tiểu tử khốn kiếp, có ai nói về tổ sư như ngươi không?”“Cút vào đây cho ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận