Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2495: Ngươi ưa thích Lữ công tử? (length: 6606)

Đông Minh và Ma Tộc đều mang đại quân đến để ủng hộ Lữ Thiếu Khanh.
Vì Lữ Thiếu Khanh, bọn họ không tiếc đối đầu với Độn Giới.
Tin tức này lan truyền nhanh chóng, từ Tề Châu tỏa đi khắp các châu khác.
Toàn bộ thiên hạ mười ba châu đều biết rõ chuyện khác thường này.
"Cái gì? Đông Minh và Ma Tộc đều phát điên rồi sao?"
"Lữ Thiếu Khanh có ma lực gì mà đáng để bọn họ làm như vậy?"
"Chẳng lẽ Lữ Thiếu Khanh còn lợi hại hơn Độn Giới?"
"Lợi hại cái rắm, một mình hắn dù lợi hại đến đâu thì sao? Hắn có thể thay thế Độn Giới được không?"
"Độn Giới mới là nơi an toàn nhất, chỉ cần vào được Độn Giới, chúng ta mới có thể sống sót, Lữ Thiếu Khanh có làm được điều đó không?"
"Dù thế nào đi nữa, ta vẫn kiên quyết ủng hộ Độn Giới..."
"Ngươi nịnh hót cũng vô dụng thôi, Độn Giới đâu có chào đón người nghèo."
"Mẹ nó, linh thạch và vật tư của ta chỉ đủ cho một mình ta vào Độn Giới, còn bạn bè thân thích đều phải ở lại bên ngoài..."
Thời gian từng ngày trôi qua, phía Độn Giới cũng đã đưa ra phản hồi.
"Những ai có quan hệ với Lữ Thiếu Khanh đều không được vào Độn Giới!"
"Trừ phi cắt đứt quan hệ với Lữ Thiếu Khanh, bằng không sẽ không được vào Độn Giới."
Âm thanh vang vọng khắp mười ba châu, khiến nhiều người âm thầm rụt lưỡi.
"Độn Giới trả lời rồi sao? Thật là ngang ngược!"
"Đúng vậy, để vào được Độn Giới, những người thân thích của Lữ Thiếu Khanh chắc chắn sẽ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với hắn."
"Ai, tin tức này vừa ra, Lữ Thiếu Khanh nhất định sẽ bị mọi người xa lánh, rơi vào cảnh cô độc một mình..."
"Ha ha, các ngươi đều không thấy rõ bản chất rồi..."
Cũng có người nhìn thấy rất rõ ràng, "Độn Giới dù mạnh, cũng chỉ dám dùng cách này để trả lời, chứ không dám dùng biện pháp cứng rắn hơn, điều đó nói lên cái gì?"
"Biện pháp cứng rắn hơn chính là giết Lữ Thiếu Khanh, nhưng bọn họ không dám, ghê thật...."
Những tu sĩ kịp phản ứng lập tức hít sâu một hơi.
Điều đó nói lên cái gì?
Nó nói rằng ngay cả Độn Giới cũng phải kiêng kỵ thực lực cường đại của Lữ Thiếu Khanh.
Thời gian trôi qua từng ngày, quái vật xuất hiện ở các châu ngày càng nhiều, mỗi châu càng thêm hoảng loạn.
Nhiều thế lực đã bị hủy diệt trong tay lũ quái vật.
Những con quái vật đáng sợ khiến các tu sĩ hoảng sợ không thôi, bỏ chạy tứ tán.
"Nghe, nghe nói chưa? Ngô, phía nam Ngô Châu đã hoàn toàn thất thủ rồi...."
"Ta là người Ngô Châu, quá, thật là đáng sợ, quái vật giống như thủy triều, không thể ngăn cản được, Ngô Châu đã bị quái vật xâm chiếm hơn một nửa..."
"Đâu chỉ Ngô Châu, Tây Châu, Nam Châu, Tống Châu cũng như thế, quái vật chiếm giữ càng ngày càng nhiều, phòng tuyến của con người liên tục bị thu hẹp..."
"Ai có khả năng thì đã sớm chạy đến Trung Châu để trốn vào Độn Giới, haiz, khổ vẫn là những tu sĩ bình thường như chúng ta..."
"Mặc dù có người đang cố gắng chống cự, nhưng e rằng cũng không cầm cự được bao lâu..."
"Ở Tề Châu chúng ta, những nơi xuất hiện quái vật cũng ngày càng nhiều, Lăng Tiêu phái đã rút về phòng thủ toàn diện, mặc kệ chúng ta sống chết..."
"Nói bậy, Lăng Tiêu phái rõ ràng đã thông báo cho mọi người rút lui rồi, ai không trốn thì tự chịu thôi."
"Đúng đấy, Lăng Tiêu phái rõ ràng muốn lấy nơi này làm tuyến phòng thủ cuối cùng, có thể để cho chúng ta đến đây đã là tốt rồi..."
"Độn Giới đâu? Độn Giới vẫn chưa đến sao?"
"Đúng vậy, ta đã cắt đứt quan hệ với Lữ Thiếu Khanh và Lăng Tiêu phái, ta không còn bất cứ quan hệ gì với bọn họ, chỉ chờ vào Độn Giới thôi."
"Mơ tưởng quá, ngươi nói cắt đứt là cắt đứt được sao? Đây vẫn là địa bàn của Lăng Tiêu phái, sao ngươi vẫn còn ở đây?"
"Địa bàn của Lăng Tiêu phái? Ai nói? Tề Châu lớn như vậy, nơi này là của nó chắc?"
"Nghe nói nhiều đệ tử của Lăng Tiêu phái đã rời bỏ môn phái, phân rõ giới hạn..."
"Ha ha, không làm như vậy, làm sao có thể vào được Độn Giới?"
Các tu sĩ ở Tề Châu bàn tán xôn xao, vì sự xuất hiện của quái vật mà nhiều người lũ lượt rời đi, chạy đến Lăng Tiêu thành.
Số lượng người ở Lăng Tiêu phái ngày càng tăng lên, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, số người đã tăng gấp mấy trăm lần, phạm vi Lăng Tiêu thành cũng mở rộng gấp trăm ngàn lần.
Quy mô đạt đến mức độ kinh người.
Số lượng tu sĩ lớn như vậy cũng đủ khiến Lăng Tiêu phái đau đầu.
Người từ khắp nơi đổ về, tạp nham lẫn lộn, hễ không vừa ý là gây gổ, nhốn nháo, rối loạn.
Tuy nhiên vì có đại quân của Đông Minh và Ma Tộc canh giữ, nên dù có ai muốn gây chuyện thì cũng phải kiềm chế khi thấy một đội ngũ có quy mô lớn như vậy.
Những rối loạn lớn thì không có, nhưng những chuyện nhỏ nhặt vẫn diễn ra liên tục.
Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu.
Tất cả mọi người tụ tập ở đây, hoàn cảnh khốn khó, cuộc sống khác biệt hoàn toàn so với trước kia, trong lòng ai cũng có sự hụt hẫng lớn, oán khí ngút trời.
Ở đây mọi người đều cùng cảnh ngộ, nhưng không thương yêu nhau mà ngược lại căm ghét nhau.
Hận không thể người xung quanh chết hết để mình được yên.
Vì vậy mà ngày nào cũng có ẩu đả, ngày nào cũng có người chết.
Lăng Tiêu phái cũng không có đủ người để quản lý những chuyện này, chỉ cần không phải là gây rối loạn lớn thì họ cũng lười quan tâm.
Thiên Ngự phong!
Thời Cơ mở to mắt, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên cây Ngô Đồng, ánh mắt si mê, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không hiểu vì sao, nàng ở đây nhìn Lữ Thiếu Khanh mà thấy rất mãn nguyện.
"Nhìn cái gì?" Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói khó chịu.
Thời Cơ quay đầu lại, thấy Mạnh Tiểu với mái tóc củ tỏi quen thuộc.
Mạnh Tiểu giận dữ trừng mắt nhìn Thời Cơ, nghiến răng ken két, như thể sắp xông lên cắn Thời Cơ vậy.
Thời Cơ mỉm cười, "Mạnh Tiểu muội muội, ngươi quen Lữ công tử như thế nào?"
Mạnh Tiểu nghiến răng, "Mắc mớ gì đến ngươi?"
Rồi nàng nhấn mạnh thêm một câu, "Ngươi là Ma Tộc, còn ta là Nhân tộc."
Hừ, Nhân Ma bất lưỡng lập.
Thời Cơ cười cười, rồi bất ngờ hạ giọng hỏi, "Ngươi thích Lữ công tử sao?"
Mặt Mạnh Tiểu đỏ bừng lên trong nháy mắt, một khắc sau, nàng lập tức nhảy dựng lên, hai tay múa loạn, "Sao, làm sao có thể?"
"Không, không, không phải, không, không có chuyện đó...."
"Ngươi, ngươi nói linh tinh..."
Đầu óc Mạnh Tiểu trống rỗng, liều mạng phủ nhận, chính mình cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Ngay lúc Mạnh Tiểu đang không biết làm sao cho phải thì một bóng người phiêu dật xuất hiện, "Thiếu Khanh...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận