Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1481: Chỉ cần ta mở miệng, ngươi đều đáp ứng?

Chương 1481: Chỉ cần ta mở miệng, ngươi đều đáp ứng?Chương 1481: Chỉ cần ta mở miệng, ngươi đều đáp ứng?
Bao Dịch bị răn dạy một trận trong lòng vừa hận vừa giận, bị một đồ nhà quê mắng, mặt mũi bị ném từ Trung Châu đến Tê Châu mất rồi.
Không còn cách nào khác, Bao Dịch quát: "Một ngàn vạn viên linh thạch, ta thua, ta đưa ngươi một ngàn vạn viên linh thạch."
"Một ngàn vạn viên linh thạch? Ngươi đuổi ăn mày đấy à?"
Nhìn vẻ mặt của Bao Dịch còn táo bón hơn cả bị táo bón, Giản Bắc đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vẫn may, không phải một mình hắn †a bị Lữ Thiếu Khanh đối xử như thế.
Nhìn thấy những người khác cũng bị đối xử như thế, trong lòng hắn ta dễ chịu hơn nhiều.
"Ngươi muốn nhiều ít?" Bao Dịch nổi giận, đồ nhà quê, cái gì cũng không biết chỉ biết công phu sư tử ngoạm?
Dừng lại một chút, để đề phòng Lữ Thiếu Khanh tiếp tục sư tử há miệng lớn: "Một trăm triệu linh thạch không có, cũng không thể cho ngươi lệnh bài Thệ Ước."
"Ba ngàn vạn viên Linh thạch, cộng thêm một yêu cầu." Lữ Thiếu Khanh chậm rãi dựng thẳng ba ngón tay lên, nhìn thấy dáng vẻ kích động của Bao Dịch, tiếp tục bổ sung: "Yêu cầu rất đơn giản, khi đó sẽ bảo ngươi truyền một cái †in về cho sư phụ ngươi."
Bao Dịch cân nhắc một phen, đối với hắn ta mà nói cũng không có tổn thất gì.
Ba ngàn vạn viên Linh thạch mặc dù hơi nhiều, nhưng hắn ta cũng không phải không bỏ ra nổi.
Chân Vũ viện chủ yếu nuôi linh sủng, cũng bán linh sủng, rất được hoan nghênh ở Trung Châu này nên người của Chân Vũ viện rất có tiền.
Sau khi cân nhắc xong, Bao Dịch một lời chấp nhận: "Ta đồng ý với ngươi!"
"Ta và ngươi đánh, ngươi thua, trả tự do cho Nam muội muội, ta thua, đưa ngươi ba ngàn vạn linh thạch cộng thêm đáp ứng ngươi một yêu cầu."
Giản Bắc ở bên cạnh nhắc nhở một câu: "Đúng rồi, ngươi thua, ngươi cũng phải gọi ta đại ca."
"Hừ." Bao Dịch khó chịu nói: "Ta sẽ không thua."
Lữ Thiếu Khanh vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Ngươi thề đi, cam đoan cái gì đó, không đáng tin cậy." Sắc mặt Giản Nam bên cạnh lại hơi tối đi.
Sau khi thề thốt một phen, Bao Dịch không kịp chờ đợi: "Tới đi, để ta thu thập ngươi."
Lữ Thiếu Khanh lại lắc đầu ngoài dự liệu: "Ta không đánh với ngươi."
"Cái gì?"
Cho dù là Bao Dịch, hay là Giản Bắc, Giản Nam đều sửng sốt.
Lâm trận đổi ý sao?
Bao Dịch cười ha ha một tiếng: "Ngươi không đánh cùng ta, coi như ta thăng."
"Ai nói ngươi thắng, ta để cho khuê nữ ta đánh."
Khuê nữ?
Bao Dịch sửng sốt, ánh mắt tuần sát bốn phía, nơi này không phát hiện còn có những người khác.
Còn ánh mắt Giản Bắc và Giản Nam thì rơi lên tiểu Hắc trên vai Lữ Thiếu Khanh.
Chuyện tiểu Hắc gọi Lữ Thiếu Khanh ba ba bọn hắn đều biết.
Nhưng mà, tiểu Hắc làm được sao?
Giản Bắc không kìm được hỏi: "Đại ca, ngươi, khuê nữ có thể làm được sao?"
Tiểu Hắc trước đó nằm sấp trên đầu Tiêu Y, coi đầu Tiêu Y như tổ chim.
Sau khi Tiêu Y đi bế quan, tiểu Hắc liền đi theo bên người Lữ Thiếu Khanh, ăn uống miễn phí, cho người ấn tượng là một kẻ tham ăn.
Rất khó có thể tưởng tượng được tiểu Hắc có thể lợi hại được bao nhiêu.
Càng không thể nào đánh thắng được Bao Dịch. Bao Dịch cũng đã là Nguyên Anh hậu kỳ cảnh giới tầng tám, cộng thêm linh sủng của hắn ta, sức chiến đấu không kém Nguyên Anh kỳ tầng chín bao nhiêu.
Ánh mắt Bao Dịch rơi lên người tiểu Hắc trên vai Lữ Thiếu Khanh, chỉ vào tiểu Hắc, ngạc nhiên: "Khuê nữ của ngươi?"
"Đương nhiên, thiên hạ đệ nhất thần sủng, lợi hại hơn của ngươi nhiều lắm."
Lữ Thiếu Khanh như là một vị lão phụ thân, lộ ra vẻ kiêu ngạo, chỉ vào linh sủng của Bao Dịch nói: "Linh sủng của ngươi một thân tạp mao, sao uy vũ bá khí như khuê nữ của ta được."
"Vừa nhìn đã biết gà yếu, tạp mao điểu."
Linh sủng trên vai Bao Dịch đột nhiên mở miệng: "Nhân loại ngươi, muốn chết!" Giống như nhân loại tức giận, hung †ợn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
Linh sủng Nguyên Anh kỳ đại đa số đều có thể mở miệng nói chuyện, đại Bạch và tiểu Bạch thì hơi đặc biệt một chút, đến bây giờ vẫn chỉ chít chít gừ gừ.
Bao Dịch cười lạnh: "Linh sủng của ngươi mà cũng xứng so sánh với Bạch Lôi của ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh nói: "Cho nên, ta nói để khuê nữ của ta đánh với linh sủng của ngươi, linh sủng của ai thắng người đó thăng, thế nào?"
Bao Dịch chần chờ, có chút khác thường, hắn ta chỉ sợ có trá.
Tiểu Hắc đứng trên vai Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt lại giống như đang ngủ.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Bao Dịch chần chờ, nói với linh sủng Bao Dịch: "Ngươi nhìn đi, chủ nhân ngươi không tin ngươi."
Vãi!
Châm ngòi ly gián một cách trần trụi.
Bao Dịch gầm thét: "Ngươi bớt ở đây châm ngòi ly gián đi."
Linh sủng của hắn ta, Bạch Lôi bay đến trước mặt hắn, ngữ khí kiên định: "Để ta đối phó hắn."
Không đồng ý không được.
Mặc dù ký kết khế ước, nhưng linh sủng cảnh giới này có suy nghĩ riêng của mình, cũng không thể coi chúng là động vật thuần túy để đối đãi.
Không đồng ý, linh sủng của mình không chừng sẽ tạo phản.
Bao Dịch chỉ có thể dặn dò một câu: "Được, cẩn thận một chút." Bạch Lôi vỗ hai cánh, như hùng ưng giương cánh, bụi mù to lớn mù đẳng không mà lên.
Bạch Lôi lôi bay lên không trung xoày vòng ở vị trí hai trăm mét trên đỉnh đầu mọi người, hai đồ án màu trắng hình tia chớp trên cánh phát ra ánh sáng, sinh động như thật.
Sức mạnh lôi đình tràn ngập trên người nó, một cỗ uy áp cường đại ép xuống, giống như một vị Lôi Thần tuần sát nhân gian, dẹp yên toàn bộ quỷ mị võng lượng.
Bao Dịch nhìn thấy linh sủng của mình uy phong lãm liệt như vậy chút lo lắng cuối cùng trong lòng tan thành mây khói.
Linh sủng của mình cường đại như thế, con chim nhỏ đen thui kia thì có thực lực quái gì để ngăn cản. Hắn ta đắc ý nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nào, bảo linh sủng của ngươi lên đi, còn lĩnh giáo sự lợi hại của Bạch Lôi nhà ta."
"Đợi chút nữa thua, ngươi cũng đừng khóc."
"Ha ha."
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tiểu Hắc: "Khuê nữ rời giường, đi giáo huấn nó."
"Từ bao giờ mà tạp mao điểu cũng dám phách lối trước mặt ngươi."
Giản Bắc ở bên cạnh lo lắng nói: "Đại ca, ngươi được chứ?”
"Nam nhân không thể nói không được." Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, sờ tiểu Hắc: "Lại nói, khuê nữ của ta là cái đấy."
Giản Bắc cạn lời, ai nói với ngươi chuyện này: "Đại ca, ta cảm thấy vẫn là ngươi cùng Bao Dịch đánh một trận cho thỏa đáng. Bạch Lôi Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng hai, khuê nữ của ngươi, nhìn cũng không phải được lắm." Chương 1482: Khuê nữ ta, thiên hạ đệ nhất thần sủng
Giản Bắc vẫn muốn Lữ Thiếu Khanh và Bao Dịch nghiêm túc PK, như vậy hắn †a mới có thể biết được thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu Hắc mở to mắt, ngắm Giản Bắc, Giản Bắc lập tức cảm thấy tê cả da đầu, một luồng hơi lạnh bay thẳng đỉnh đầu.
Trong lòng hắn ta run lên, đây không phải là sợ hãi trên cơ thể mà là sợ hãi trong linh hồn.
Khiến hắn ta không thể nói tiếp những lời còn lại.
Lúc này, Giản Bắc mới biết được tên ăn hàng này cũng là tồn tại kinh khủng.
Bao Dịch bên này đã không kiên nhãn được nữa, thúc giục nói: "Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian."
"Không muốn đánh, thì tranh thủ thời gian nhận thua đầu hàng đi."
"Ai nói không đánh?" Lữ Thiếu Khanh một lần nữa vỗ nhẹ tiểu Hắc: "Đi thôi."
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Lôi xoay vòng trên trời, lộ ra vẻ uy vũ, trong ánh mắt lóe lên khinh thường.
Tiểu Hắc ngáp một cái, số tuổi của nó còn nhỏ, cơ thể vẫn đang phát triển, bình thường ngoài ăn ra thì đều đi ngủ.
Bây giờ bị quấy rầy, trong lòng khó chịu, chậm rãi bay lên.
Nó vừa bay lên, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bổ về phía tiểu Hắc.
Sấm chớp, như một sợi roi quất về phía tiểu Hắc, uy thế cường đại khiến bầu trời chấn động, một khi tiểu Hắc bị đánh trúng, tia chớp cường đại có thể sẽ xé nó thành từng mảnh nhỏ.
Bao Dịch nhìn thấy Bạch Lôi vừa ra tay đã lăng lệ như vậy thì một lần nữa không kìm được cười ha ha: "Con chim lông đen của ngươi sao có thể chống lại Bạch Lôi của ta?"
Thân hình Tiểu Hắc cũng lóe lên, thiểm điện sượt qua người nó.
Mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng đôi mắt tiểu Hắc không thèm nháy lấy một cái.
Nó vỗ cánh một cái đã bay lên cùng độ cao với Bạch Lôi, đứng từ xa nhìn sang Bạch Lôi.
Ánh mắt tiểu Hắc bình tĩnh, khép hai cánh lại giống như một nhân loại khoanh hai tay trước ngực, cao cao tại thượng, không để Bạch Lôi vào mắt.
Bạch Lôi thân là đồng loại, tự nhiên cảm thụ được thái độ của tiểu Hắc, nó nổi giận rồi.
"Một con chim đen không biết tên như ngươi mà cũng dám càn rỡ trước mặt ta?"
"Muốn chết!"
Sau khi nói xong, trên người Bạch Lôi thiểm điện phun trào, toàn thân quấn quanh thiểm điện, vận sức chờ phát động.
Tiểu Hắc lạnh lùng nhìn nó, cuối cùng hé miệng ngáp một cái, một khắc sau, ánh mắt nó đột nhiên trở nên sắc bén.
Một cỗ khí tức chỉ có Bạch Lôi mới có thể cảm nhận được phát ra.
Bạch Lôi lập tức cơ thể cứng đờ như gặp phải thiên địch, toàn thân cứng ngắc, không cách nào động đậy.
Còn Bao Dịch bên dưới thì thấy tiểu Hắc đang ung dung ngáp dài, lại không kìm được bật cười.
Hẳn ta có ý khoe khoang trước mặt Giản Nam: "Còn dám như vậy chắc chắn là sẽ chọc giận Bạch Lôi, muốn chết rồi."
Sau khi nói xong hắn ta còn đắc ý nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đợi lát nữa linh sủng của ngươi bị đánh chết, ta khuyên ngươi đừng khóc."
Nhưng mà hắn ta vừa dứt, thiểm điện trên người Bạch Lôi biến mất, cơ thể cứng ngắc như bị đóng băng, rơi thẳng từ trên trời xuống.
Bạch Lôi rơi thẳng tắp từ trên trời xuống như thi thể chim cứng ngắc bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Thân là linh sủng Nguyên Anh kỳ, cơ thể cứng ngắc như một khối vẫn thạch rơi xuống đập thành một lỗ thủng trên mặt đất, lún sâu dưới mặt đất.
Bao Dịch trợn tròn mắt, vội vàng xông lên: "Bạch Lôi, Bạch Lôi."
Trong lòng Bao Dịch hoảng hốt.
Đây là linh sủng của hắn ta, có liên quan đến buồn vui của hắn ta, liên quan rất chặt chẽ, đã sớm khó phân biệt với nhau rồi.
Bạch Lôi có vấn đề, hắn ta cũng sẽ bị trọng thương.
Giản Bắc và Giản Nam bên này cũng ngây dại.
Tiểu Hắc trông ngốc nghếch từ trên trời chậm ung dung bay xuống, cuối cùng đứng trên bả vai Lữ Thiếu Khanh nũng nịu.
"Ba ba, ta muốn ăn linh đậu." Lữ Thiếu Khanh cười khì khì vui vẻ, võ vỗ đầu nó sau đó lấy ra vài viên linh đậu đút cho tiểu Hắc: "Làm tốt lắm."
Nhìn tiểu Hắc hóa thân thành tên ăn hàng, Giản Bắc chỉ vào tiểu Hắc hỏi: "Đại, đại ca, nó, nó làm cái gì?"
Quá bất ngờ, quá chấn động lòng người.
Tiểu Hắc nhìn thế nào cũng không quá bắt mắt, là con chim lớn bằng quả đấm, đứng trước mặt Bạch Lôi còn chưa lớn bằng một bên cánh của nó.
Bạch Lôi có cảnh giới tu vi Nguyên Anh kỳ tầng hai, công kích bằng lôi điện, nhân loại cùng cảnh giới chưa chắc có thể đánh được nó.
Tiểu Hắc giống như không làm gì, sau đó Bạch Lôi liền rơi thẳng tắp từ trên trời xuống.
Một tên ăn hàng mà có thể có lợi hại như vậy sao?
Không phải là loại tôn tại thần thú, yêu hoàng gì đấy chứ?
Lữ Thiếu Khanh cười khì khì: "Con †ạp mao điểu kia có chút phong độ giống đực, thấy khuê nữ nhà ta nhỏ, không đành lòng khi dễ, cho nên tự cố ý thả mình rơi xuống, nhận thua."
"Người tốt, không đúng, chim tốt."
"Không tệ, có cơ hội ta sẽ giới thiệu cho ngươi con chim cái nhé."
Bao Dịch bên này trong lòng lo lắng muốn chết, sau khi hắn ta móc Bạch Lôi từ dưới đất lên phát hiện Bạch Lôi bên ngoài không hề có thương thế gì.
Có điều toàn thân nó đang run rẩy, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng khủng bố khiến nó sợ hãi đến phát run.
Bao Dịch lại căng thẳng: "Bạch Lôi, ngươi không sao chứ: "
Đồng thời hắn ta vội vàng rót linh lực vào trong cơ thể Bạch Lôi.
Sau khi được Bao Dịch trấn tran, Bạch Lôi dân dần khôi phục bình thường.
Nhưng, ánh mắt nó nhìn tiểu Hắc tràn đầy kính sợ.
Chỉ thân là đồng loại mới biết được cỗ khí tức kia của tiểu Hắc đại diện cho cái gì.
"Bạch Lôi, rốt cuộc ngươi bị làm sao thế?"
Thông qua khế ước hai bên, Bao Dịch cảm nhận được sự sợ hãi của Bạch Lôi.
Nhưng hắn ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại có loại sợ hãi này.
Bạch Lôi muốn nói, nhưng một ánh mắt của tiểu Hắc nhìn sang, Bạch Lôi lại một lần cứng đờ, lời muốn nói bị nuốt trở lại đi.
Nó chỉ có thể lắc đầu với Bao Dịch: "Ta thua rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận