Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 675 - Chim già, ông định làm gì?



Chương 675: Chim già, ông định làm gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh tiếp tục giật dây: “Động thủ, đánh chết hắn. Đừng sợ hãi như hắn.”Liễu Xích bị nói đến mức phiền lòng: “Ồn ào quá, ngậm miệng.”So với đánh chết hắn ta, ta còn muốn đánh chết ngươi hơn.“Vãn bối sẽ không quấy rầy tiền bối nữa.” Hề Ung tiếp tục chắp tay muốn chạy đi.Liễu Xích hừ một tiếng khiến cơ thể Hề Ung cứng đờ, không dám động đậy.“Tiền bối...”Trong lòng Hề Ung vừa sợ hãi vừa hối hận, sớm biết thế này đừng trêu chọc lão già này thì tốt rồi.Hoặc là, chạy trốn thật xa trước còn tốt hơn.Thiên Cung môn đáng ghét.Trong lòng Hề Ung mắng Quách Bùi Nguy không coi nghĩa khí ra gì.“Động thủ đi.” Liễu Xích hờ hững nói một câu khiến Hề Ung càng thêm sợ hãi.Thực lực Liễu Xích mạnh như vậy, hắn ta sao còn dám xuất thủ, là chán mình chết không đủ nhanh sao?“Tiền bối, vãn bối...”Hề Ung muốn giải thích, Liễu Xích lại chỉ vào Lữ Thiếu Khanh nói: “Không phải ngươi muốn giết hắn sao? Động thủ đi, giết hắn.”Cả đám ngây ngẩn cả người.Hề Ung sửng sờ nửa ngày, các ngươi không phải cùng một bọn sao?Lữ Thiếu Khanh khó có thể tin được kêu lên: “Chim già, ông định làm gì?”Chim già?Liễu Xích càng thêm nổi giận, ông ta quát lên với Hề Ung: “Ra tay, hôm nay ngươi không giết chết hắn, ta sẽ giết chết ngươi.”Liễu Xích phẫn nộ, không che giấu bản thân nữa, khí tức cường đại khiến hô hấp Hề Ung trì trệ, trái tim đập kịch liệt, cảm giác trước mắt hắn ta là một con yêu thú mang theo hung diễm ngập trời.Trong lòng hắn ta sợ hãi, bất tri bất giác lui lại mấy bước, hận không thể xoay người chạy xa khỏi nơi này.Sớm biết nơi này có một vị đại thần như vậy thì đánh chết hắn ta cũng không dám tới đây.Giờ thì hay rồi, đến đây rồi mình cũng bị liên lụy.Trong lòng Hề Ung vô cùng hối hận.Biết trước thế này đã không nghe theo đề nghị của Nghiêm Thuần kia.Gì mà diệt trừ họa lớn trong lòng Quy Nguyên Các để tránh hoàn toàn trở mặt với Lăng Tiêu Phái, để che giấu tai mắt người khác nên chạy tới đây đợi lâu như vậy.Người thì chờ được rồi, nhưng thế cục bây giờ cũng khiến mình bị dính vào rắc rối.Liễu Xích bảo hắn ta ra tay với Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn ta thầm nói, ta có ngu mới tin.Hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Liễu Xích: “Tiền bối nói đùa, vãn bối tới đây không có ý định động thủ với các người. Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm.”Bên này Liễu Xích chán ghét Lữ Thiếu Khanh muốn chết, cả ngày cứ chim già chim già, không tôn kính chút nào hết.Phải dạy bảo hắn một trận.Liễu Xích căm tức nhìn Hề Ung, ánh mắt lợi hại khiến Hề Ung càng thêm sợ hãi, Liễu Xích cắn răng nói từng chữ: “Ta nói rồi, ngươi giết hắn đi, nếu không ngươi sẽ chết.”Tiếp theo một cỗ sức mạnh cường đại lao mạnh về phía Hề Ung.Sắc mặt Hề Ung thay đổi, sức mạnh cường đại vọt tới khiến hắn ta cảm nhận được một sự bất lực giống như một con giun cái dế đang đối mặt với sóng to gió lớn.Tuy nhiên Liễu Xích chỉ cảnh cáo hắn ta một chút, chỉ khiến Hề Ung chịu thiệt chứ không định giết hắn ta.Hề Ung một lần nữa chật vật nuốt ngụm máu tươi đang xộc ra xuống, cố gắng đè nén huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể.Hề Ung một lần nữa cảm nhận được thực lực cường đại của Liễu Xích, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.Đây chính là thực lực cảnh giới Luyện Hư kỳ sao?Với thực lực của hắn ta bây giờ căn bản không thể ngăn cản được.Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể làm theo ý Liễu Xích, cắn răng, hỏi: “Thật sự phải giết hắn?”Liễu Xích hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta đâng nói đùa với ngươi sao?”Bên này Lữ Thiếu Khanh đang chửi mẹ, con chim già xấu xa này.Hắn hỏi: “Chim già, ông muốn làm gì? Ta có đắc tội ông đâu?”Liễu Xích cảm giác được lông vũ huyễn hóa của mình suýt nữa thì xù lông hiện hình rồi.Tiểu tử nhân loại khốn kiếp ngươi, còn dám nói không đắc tội ta?Chưa kể những chuyện khác, chỉ riêng từ chim già kia của ngươi cũng đủ để đắc tội ta sâu sắc rồi.Cả đời ta chưa từng bị người ta gọi như thế bao giờ đâu.Kêu ta chim gia, chim già, ta không cần mặt mũi nữa sao?Mọe nó ta vẫn đang ở giai đoạn tráng niên, tuổi còn rất trẻ, đang ở thời khắc tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, là chim già lúc nào chứ?Ông ta chẳng muốn trả lời loại câu hỏi vô tri này của Lữ Thiếu Khanh mà chỉ trừng mắt với Hề Ung.Còn chưa ra tay, chờ chết à?Ngươi còn không ra tay thì ngươi chờ bị người ta giết chết đi.Hề Ung đối mặt với sự uy hiếp của Liễu Xích liền cắn răng, hắn ta nói: “Chỉ sợ ta giết hắn, tiền bối sẽ báo thù cho hắn.Loại chuyện này ta gặp nhiều, ta giết hắn, ngươi sẽ có lý do xuất thủ.Liễu Xích cười lạnh: “Ngươi có thể giết hắn, ta sẽ thả ngươi rời đi, ta không xuất thủ can thiệp, cũng không xuất thủ ngăn cản. Nhưng ngươi không giết được hắn, hậu quả tự ngươi cân nhắc.”Hề Ung không còn bất kỳ cách nào khác liền chưởng một chưởng về phía Lữ Thiếu Khanh.Không còn cách nào khác, đây là mục tiêu của mình, cũng bị ép phải ra tay rồi, vậy thì giết thôi.Là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, mặc dù Hề Ung chỉ đánh ra một chưởng, bề ngoài nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ nhưng theo Lữ Thiếu Khanh thấy, mây đen trên trời dày đặc, thiên hôn địa ám, chung quanh hắn như bị ngăn cách, trở thành một không gian riêng biệt.Còn Lữ Thiếu Khanh thì bị hắn ta trục xuất tới không gian độc lập này, không còn nơi có thể trốn.Áp lực cường đại chấn động toàn bộ không gian, như xảy ra địa chấn không gian mãnh liệt.Một cỗ sức mạnh kinh khủng đang tùy ý phóng thích, , tràn ngập toàn bộ không gian, hung hăng rơi về phía Lữ Thiếu Khanh, như muốn xé Lữ Thiếu Khanh thành mảnh vỡ đầy trời.Thiều Thừa muốn đi ngăn cản, Lữ Thiếu Khanh lại khoát tay với Thiều Thừa, ngăn ông lại: “Sư phụ, người ra tay cũng vô ích.”Thiều Thừa không rõ Lữ Thiếu Khanh định làm gì: “Khốn kiếp, chẳng lẽ ngồi không chờ chết à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận