Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3152: To lớn thiên thê (length: 6739)

Đen như mực, u ám, quỷ dị, bạo ngược. . . .
Tràn đầy các loại tâm tình tiêu cực, sương mù Luân Hồi từ trên trời xuất hiện.
Tốc độ nhanh chóng, số lượng lớn, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều là lần đầu tiên gặp.
Giống như hồng thủy ngập trời, đột nhiên trút xuống.
Khí tức đáng sợ khiến hai người không dám đứng tại chỗ nghênh đón, vội vàng né tránh.
Sương mù Luân Hồi không ngừng rơi xuống, nhìn như bầu trời đen tối đổ xuống, muốn trấn áp tất cả mọi thứ bên dưới đại địa.
"Ngọa Tào, ngươi đâm thủng cả trời rồi," Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn, "Ngươi gây ra đại họa."
"Bây giờ trời sập, tranh thủ thời gian cùng ta trở về lánh nạn. . . ."
Lữ Thiếu Khanh đã lấy ra bàn Xuyên Giới, chuẩn bị mở cửa chạy trốn.
Nhưng mà!
"Ngọa Tào, Ngọa Tào!" Lữ Thiếu Khanh lại kêu to, "Không gian bị phong tỏa."
Sức mạnh cường đại giam cầm nơi thiên địa này, bàn Xuyên Giới không thể đột phá sức mạnh đó.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, bọn hắn không thể rời khỏi nơi này.
Phía trên, sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, như toàn bộ bầu trời sụp xuống, áp lực trở nên vô cùng to lớn.
Sương mù Luân Hồi trút xuống càng thêm thâm sâu, đen tối, nồng đậm, tinh khiết.
Quá nhiều, hắn trong nhất thời cũng không dám mạo muội đi hấp thụ thôn phệ.
Vạn nhất quá nhiều, không xử lý được, thuyền lật trong mương, khóc cũng không có chỗ khóc.
Hơn nữa, phạm vi bao phủ của sương mù Luân Hồi rất lớn, hắn và Kế Ngôn chỉ có thể không ngừng hạ độ cao, rơi xuống mặt đất.
Tựa như toàn bộ Thần Chi Cấm Địa đều bị bao phủ bởi sương mù Luân Hồi, bầu trời Thần Chi Cấm Địa sụp xuống, hướng mặt đất trấn áp.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, hắn nói với Kế Ngôn, "Ngươi nhìn xem, ngươi gây họa rồi."
"Ngươi tốt nhất tự mình xử lý. . ."
Sương mù Luân Hồi không ngừng trút xuống, rất nhiều, phảng phất muốn nhấn chìm toàn bộ Thần Chi Cấm Địa.
Hắn đã lo lắng, nhiều sương mù Luân Hồi như vậy, hắn sợ mình bị nghẹn chết.
Không nuốt được, nhiều quá, không nuốt được.
Kế Ngôn không hề lo lắng, ánh mắt hắn sắc bén, sát khí ngút trời, Vô Khâu kiếm trong tay hơi phát ra ánh sáng, đang chờ thời cơ.
"Rất tốt, hy vọng đừng làm ta thất vọng!"
Không ra tay, mà định xem xem cuối cùng sẽ có cái gì xuất hiện.
Sương mù Luân Hồi càng ngày càng thấp, sương mù xung quanh hai người đã gào thét, giống như có ý thức, xoay quanh quanh hai người.
Như đang nhìn chằm chằm, ác khuyển tìm kiếm cơ hội hạ thủ, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều cảm nhận được sự âm lãnh đó.
Thấu tận linh hồn, khiến người ta không rét mà run.
Thậm chí, Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, nếu như đổi người khác tới, lúc này đã không chịu nổi áp lực, sụp đổ, bị sương mù Luân Hồi bên cạnh thừa cơ xâm nhập.
Lữ Thiếu Khanh khó chịu, tâm thần khẽ động, hút sương mù Luân Hồi xung quanh vào trong cơ thể.
Nhưng rất nhanh, trong miệng hắn nôn ra mấy ngụm khói đen.
Kế Ngôn hơi ghé mắt, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Lúc nào rồi, còn ở đây hút thuốc?
Lữ Thiếu Khanh trừng Kế Ngôn một cái, "Những sương mù Luân Hồi này không có năng lượng, chỉ là sương mù đơn thuần, kỳ lạ. . ."
Không có cái gọi là hắc ám năng lượng bên trong, không cần xử lý Pháp Tịnh hóa, chỉ có thể phun ra.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ không ra, rõ ràng có cảm giác quỷ dị âm lãnh, sau khi hấp thu lại thành sương mù bình thường.
Vẻ ngoài hào nhoáng!
Lữ Thiếu Khanh không tin tà, lần nữa hấp thụ một chút.
Cuối cùng vẫn phun ra, "Ta đi, bị tịnh hóa rồi?"
Không đợi Lữ Thiếu Khanh hiểu rõ, phía trên lại có biến hóa.
Sương mù Luân Hồi đang cuộn trào đột nhiên co rút lại.
Từ chỗ sâu sương mù Luân Hồi truyền đến tiếng nổ trầm muộn, nhìn từ xa, ánh sáng lóe lên, tia điện bay múa, sụp đổ ở giữa, sương mù Luân Hồi xung quanh co vào vào giữa.
Ầm ầm!
Ầm!
Trong tiếng nổ, tia chớp màu đen cũng xuất hiện, không ngừng xuyên qua sương mù Luân Hồi.
Tốc độ sụp đổ co vào rất nhanh, tia chớp màu đen bay lên xuống.
Nhìn một lúc, Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm, "Giống như, cầu thang?"
Trong tầm mắt của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, hai bên sương mù Luân Hồi co vào, từ trên trời rủ xuống mặt đất, dần dần tạo thành hình dạng cầu thang.
Từng bậc từng bậc hình thành từ trên trời, từ trên cao đi xuống, giống như có người từ phía trên thả cầu thang xuống.
Cuối cùng, một tòa cầu thang lớn vô cùng từ trên trời cao, từ nơi sâu thẳm tối tăm, rơi thẳng xuống đất.
Lúc bậc cầu thang đầu tiên tiếp xúc mặt đất.
"Ầm ầm!"
Thiên địa chấn động, bụi mù cuồn cuộn, sóng âm chấn động bốn phương, đám mây hình nấm lớn bốc lên không trung.
Cầu thang màu đen, hùng vĩ, mỗi bậc dài mấy chục vạn dặm, cao mấy vạn dặm.
Hai bên cầu thang có tia chớp đen co rút, tia điện nhảy múa như tiểu Tinh Linh, chơi đùa qua lại bên cạnh cầu thang.
Giữa thiên địa trở lại yên tĩnh, ngẫu nhiên chỉ có tiếng tia chớp màu đen nhảy múa.
Thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng ầm, khiến cho thiên địa yên lặng càng thêm quỷ dị.
Thiên thê khổng lồ!
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn liếc nhau.
Cầu thang đột nhiên xuất hiện vượt quá tưởng tượng của cả hai.
Lữ Thiếu Khanh lau trán, "Phiền phức!"
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Kế Ngôn, "Chúng ta về nhà đi."
Nhìn cầu thang kiểu gì cũng thấy không ổn.
Rõ ràng là muốn hai người bọn họ theo cầu thang đi lên.
Không cần hỏi cũng biết rõ cuối cầu thang là dạng tồn tại nào.
Tiên Đế à.
Có lẽ đã ở cuối cầu thang, nhóm lò đun dầu chờ hai tiểu đáng yêu bọn họ đi qua.
Kế Ngôn thì ánh mắt kiên định, chiến ý nồng đậm khiến khí tức của hắn dần tăng lên, "Rất tốt. . ."
Lữ Thiếu Khanh gõ trán mình, "Tốt cái rắm."
"Dùng đầu gối nghĩ cũng biết rõ trên đó nguy hiểm đến cỡ nào."
"Đại ca, ca, ca ca, sư huynh, sư huynh thân yêu, chúng ta về nhà đi, không đáng, không đáng mà. . . ."
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi không tò mò sao?"
"Ta không phải sư muội," Lữ Thiếu Khanh lại gõ trán, "Ta tuyệt đối không tò mò."
"Về nhà, chúng ta về nhà, sau khi về nhà ngươi muốn làm gì ta cũng đáp ứng ngươi."
Kế Ngôn lại nhìn về phía sâu trong cầu thang, "Ta muốn lên đó!"
Ngữ khí kiên quyết, thái độ kiên định.
Dù sư phụ đến cũng không khuyên được hắn.
Lữ Thiếu Khanh tức giận, "Ta thật muốn đập chết ngươi. . ."
Nói chưa dứt lời, trong đầu hai người bỗng xuất hiện một hình ảnh. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận