Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3025: Tỷ tỷ ngươi hiển thần thông thu hắn a (length: 6585)

Tiêu Y kiên quyết bảo vệ nhị sư huynh của mình.
Nàng quay lại trừng mắt nhìn Ân Minh Ngọc, vô cùng khó chịu, "Ngươi biết cái gì?"
"Ngươi sợ thì đừng đi."
"Nhị sư huynh ta khó lắm mới hào phóng một lần, ngươi thế mà lại nghi ngờ mục đích của nhị sư huynh ta?"
"Nhị sư huynh, đến lúc đó đừng mang theo nàng."
Tiêu Y trong lòng tức muốn nổ tung.
Cho dù phía trên là núi đao biển lửa, đầy đất Đọa Thần thì sao chứ?
Nhị sư huynh chịu dẫn chúng ta đi lên, thì nên biết ơn mới phải.
Tiêu Y rất lo lắng Lữ Thiếu Khanh lại vì vậy mà nổi giận, không mang theo ai cả.
Đến lúc đó nàng chẳng phải phải ở phía dưới ngốc nghếch chờ sao?
Nàng mới không muốn làm hòn vọng phu.
"Nhị sư huynh, ngươi không cần để ý đến nàng, ta nhất định phải đi theo ngươi." Tiêu Y nói với Lữ Thiếu Khanh, "Đừng vì nàng mà tức giận."
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, "Ai, người tốt khó sống thật mà."
Quản Vọng quan sát Lữ Thiếu Khanh một lượt rồi mở miệng nói, "Ta cũng không tin ngươi lại tốt bụng như vậy."
Trong mắt Quản Vọng mang theo sự hoài nghi sâu sắc, hắn không tin Lữ Thiếu Khanh lại tốt bụng đến thế.
Sẵn lòng dẫn bọn họ đi lên, chắc chắn là có mục đích gì đó.
Không còn cách nào, cái tên Tiểu Lão Hương này quá hỗn đản.
"Được, đến lúc đó ngươi đừng có đi theo." Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Quản Vọng, "Phía trên rất nguy hiểm."
"Ngươi không đi cũng không sao, dù sao Quang Minh thành đều toàn là đám sợ chết, ai cũng biết, chẳng có ai cười ngươi cả."
Mẹ kiếp!
Thế này, Quản Vọng ngược lại có chút do dự.
Thằng Tiểu Lão Hương hỗn đản này, rốt cuộc là đang có ý đồ gì?
Quản Vọng thầm đoán, "Tốt, giải tán đi," Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, quay người đi vào bên trong, "Haiz, thời gian này, thật chẳng biết phải qua như thế nào nữa..."
"Nhị sư huynh, ngươi muốn đi đâu?"
"Đi ngủ, nghỉ ngơi lấy sức!"
Đi ngủ?
Nghỉ ngơi lấy sức?
Mọi người im lặng sâu sắc, trong lòng thì không ai tin.
Với cảnh giới của Lữ Thiếu Khanh thì căn bản không cần phải ngủ.
Chỉ cần ngồi xuống một cái là có thể hồi phục.
Nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, Quản Vọng lẩm bẩm, "Thằng nhãi hỗn đản, nhất định là có âm mưu."
Sao Tiểu Lão Hương có thể tốt bụng đến thế được chứ?
Ân Minh Ngọc gật đầu lia lịa, tỏ vẻ vô cùng tán thành.
Tiêu Y liền nói, "Quản gia gia, ngươi đừng có nghĩ xấu cho nhị sư huynh ta như vậy, nhị sư huynh ta là người tốt."
Ân Minh Ngọc khó chịu, "Người tốt? Ngươi xem hắn đã làm những chuyện gì xem."
Bán người thì chả hề úp mở chút nào.
Ân Minh Ngọc nghiêm túc nói, "Sư phụ, ta nghi ngờ hắn nhất định là nghĩ dùng chúng ta làm tấm mộc?"
"Ngươi sợ thì đừng đi!" Tiêu Y khinh bỉ, "Đừng có ở đó mà nói xấu nhị sư huynh ta."
Tiêu Y giờ là vô cùng ủng hộ Lữ Thiếu Khanh.
Ai dám nói xấu Lữ Thiếu Khanh nàng sẽ đấu tranh với người đó đến cùng.
Nàng phải thể hiện cho tốt, phòng ngừa Lữ Thiếu Khanh kiếm cớ không mang nàng đi.
"Ai dám nói xấu nhị sư huynh ta nữa, ta sẽ không xong với kẻ đó... ."
Lữ Thiếu Khanh trở về nơi ở riêng, sau khi bày ra mấy cái trận pháp, thân ảnh liền lóe lên tiến vào trong nhẫn trữ đồ.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ tỷ, cứu mạng a..."
Lữ Thiếu Khanh bay thẳng tới, nhào về phía trước, ngay khi sắp chạm vào quan tài thì.
Một chân xuất hiện, đạp hắn văng ra ngoài.
Thân ảnh nữ nhân xuất hiện, lơ lửng phía trên, lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
"Tỷ tỷ, cứu mạng a!"
Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, vội vàng kêu lên, "Ngươi cũng thấy rồi đấy, ta bị người ta ức hiếp."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể biến thân không? Ra ngoài vả chết hắn cho ta đi. . . ."
Trên mặt nữ nhân nở nụ cười lạnh, "Đáng đời!"
"Ngươi quả nhiên không phải là người!" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gào, "Tỷ tỷ yêu dấu, bộ dáng này của tỷ không được nha."
"Ta là đệ đệ yêu quý của tỷ, là đệ đệ nhất nhất nhất yêu quý. . . ."
"Tỷ giờ giúp người ngoài, không sợ bị người chê cười sao?"
Có chuyện thì gọi là tỷ tỷ yêu dấu, không có chuyện thì là đồ vương bát tử quỷ.
Nữ nhân nhìn Lữ Thiếu Khanh chẳng hề chút tình cảm gào khóc, toàn là những âm thanh tạp nham, trong lòng liền nổi lên xúc động muốn đánh người.
Nữ nhân cảm thấy nhức đầu quá, nhỏ giọng quát lớn, "Câm miệng!"
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên ngẩn người, sau đó gào càng lớn hơn, âm thanh càng to.
"Ô ô... Tỷ tỷ à, tỷ sao thế? Tỷ tỷ thân yêu. . ."
"Tỷ mở to mắt mà xem, đệ đệ yêu quý nhất của tỷ bị người ta bắt nạt kìa, tỷ nhìn một chút, tỷ nhìn xem. . ."
"Tỷ quên tình nghĩa tỷ đệ mấy trăm năm của chúng ta rồi sao? Tỷ đã làm gì?"
"Chẳng lẽ tỷ có tình mới rồi?"
"Có mới nới cũ, trời đánh thánh vật, vĩnh thế không siêu sinh nha. . . ."
Nữ nhân càng đau đầu hơn.
Thằng oắt hỗn trướng, nói chuyện kiểu lươn lẹo, có cơ hội là muốn làm người ta buồn nôn.
Nữ nhân tức không chịu nổi, một cước đá hắn ra.
Lữ Thiếu Khanh tức giận đùng đùng xông lên, nữ nhân giọng lạnh lùng, "Ngươi lại nói nhảm một câu nữa thử xem?"
Nộ khí trên mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức biến mất, ngược lại cười hề hề, "Tỷ tỷ, đừng trưng bộ mặt đó ra mà."
"Chỉ đùa một chút thôi, đừng có kích động như thế."
Nữ nhân tức giận nói, "Có chuyện mau nói, có rắm thì mau thả."
Nàng hiểu rất rõ tính cách của Lữ Thiếu Khanh.
Vừa rồi không chỉ là muốn làm nàng buồn nôn, là vì trong khi nói chuyện với nàng hắn muốn giành thế chủ động, để từ đó chiếm chút lợi.
Lữ Thiếu Khanh làm ra vẻ mặt đáng thương, "Tỷ tỷ, tỷ nói bây giờ phải làm sao? Đi được không?"
"Tỷ ra tay thần thông thu tên kia về đi..."
Nữ nhân cứ nhìn Lữ Thiếu Khanh như thế, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh tự thấy không có gì thú vị, bĩu môi, "Thôi đi, vừa mới ra tay đã bị người phát hiện rồi, còn khoác lác bản thân lợi hại thế nào."
Sau khi khinh bỉ một phen, lại lần nữa đổi sang vẻ nịnh nọt, "Tỷ tỷ, tỷ nói xem, ta lên trên đó có nguy hiểm không?"
Nữ nhân im lặng một chút, "Không biết."
Không biết?
Lữ Thiếu Khanh suýt nữa lại muốn mắng người, hắn cố gắng kìm nén xúc động muốn mắng chửi người, "Hài cốt Tiên Đế phía trên có phải của tỷ không?"
"Đến nước này rồi, tỷ đừng có giấu diếm nữa, mau nói cho ta biết đi."
Nữ nhân lắc đầu, "Có rất nhiều chuyện, ta không thể nói."
"Ốc nhật!" Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Đến lúc nào rồi còn bày đặt thần bí?"
"Tỷ còn muốn xương cốt không vậy?"
Nữ nhân thở dài, trên mặt mang theo chút ưu thương, "Thân thể tàn phế thì có muốn hay không cũng được..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận