Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1126: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?

Chương 1126: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?Chương 1126: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?
Đây mới là chuyện Lữ Thiếu Khanh muốn biết rõ.
Làm xong chuyện tốt liền phủi mông bỏ đi, không định kiếm tí thù lao nào.
Vốn định lẳng lặng đến trung tâm thế giới, sau đó tìm địa điểm thích hợp dùng xuyên giới bàn rời đi.
Nhưng hắn không định đi trêu chọc người khác, phản đạo giả tự xưng là tổ thức Thí Thần tự chạy đến tìm hắn đấy chứ.
Đám phản đạo giả Dận Khuyết này muốn làm gì?
Tìm hắn gây sự à? Trách hắn giết đám quái vật kia à?
Chủ yếu nhất là, trong tổ chức Thí Thần có Hóa Thần đấy, đây là đại sát khít
Hiện tại, đối mặt với cây roi Hóa Thần, Lữ Thiếu Khanh như con gấu con, không dám làm loạn, chỉ có thể cố nén sự khó chịu trong lòng.
Mục đích cuối cùng mà Dận Khuyết cũng là muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Dận Khuyết không giấu diếm, lại lần nữa nhìn Lữ Thiếu Khanh thật sâu rồi chậm rãi nói: 'Một năm trước, đại trưởng lão đột nhiên phái người đến Vẫn Giang trong sa mạc, nói gần đây sẽ xuất hiện chuyện bất thường, dặn người gặp được người hoặc đồ vật đặc biệt thì phải ang về tổ chức."
"Nhưng tìm được hơn nửa năm cũng không gặp được người hay đồ vật gì đặc biệt." "Cho đến mấy tháng trước, có tin tức từ Vẫn Giang tại sa mạc truyền về báo rằng xuất hiện ba người giết tế ti của hai bộ tộc nhỏ."
"Đồng thời, còn nói mục tiêu của ba người kia là trung tâm thế giới, bởi vậy đại trưởng lão đã phái ta đi tìm các ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, chớp mắt mấy cái.
Tiêu Y nhịn không được mà tò mò hỏi: "Ngươi xác định ba người chúng ta chính là người các ngươi muốn tìm?"
"Chân dung của các ngươi đã được truyền về trong tổ chức rồi."
Lữ Thiếu Khanh tức giận. Bị bán rồi!
Quả nhiên, làm người tốt không có kết quả tốt.
Sớm biết thế thì mặc kệ bọn họ sống chết rồi.
Tuy nói thế nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng nghi.
Lữ Thiếu Khanh nói: "Thế giới lớn như thế, sao ngươi có thể dễ dàng tìm được chúng ta?"
Ba sư huynh muội bọn họ đang ngồi trên phi thuyền, tốc độ không tính là nhanh, trong thế giới lớn thế này muốn tìm được bọn họ không khác gì mò kim đáy bể.
Nhưng Dận Khuyết lại có thể dễ dàng tìm được bọn họ.
Dận Khuyết nói ra nguyên nhân: "Đại trưởng lão giỏi bói toán suy tính, đã đoán được đại khái những nơi các ngươi đã đi qua, cho nên."
Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, có người dùng khoa học kỹ thuật. Người ta dùng khoa học kỹ thuật, thân là game master, Thiên Đạo mặc kệ sao?
Cái tên kia chỉ để cho hay thôi à?
Tiêu Y hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Sao ngươi có thể xác định chúng ta là người đặc biệt?"
Dận Khuyết nói: "Rất đơn giản, không ai dám tùy tiện giết tế ti."
"Giết tế ti sẽ bị Tế Thần điên cuồng trả thù, bộ tộc đang cung phụng tế tỉ kia sẽ bị diệt tộc triệt để."
"Kẻ đánh giết tế ti cũng sẽ bị đuổi giết điên cuồng."
"Cho nên, cho dù là chúng ta cũng không dám tùy tiện ra tay với những tế ti kia."
Với quái vật, bộ tộc nhân loại chính là gia súc được nuôi, gia súc dám phản kháng chủ nhân nhất định phải lên nồi nấu đầu.
Tiêu Y nghe xong, lập tức lo lắng: "Ôi chao, há không phải bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích chết rồi sao?"
Dận Khuyết lại nói: 'Không cần quá lo lắng, chúng ta đã sơ tán bọn họ, thu xếp tốt cho bọn họ."
Sắc mặt của Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, hắn chẳng thèm để ý đến sống chết của bộ tộc Định Ất và bộ tộc Khê Bích. Hắn mới đến, có rất nhiều chuyện không biết, giúp bọn họ diệt trừ quái vật màu đen coi như đã là xen vào việc của người khác.
Lữ Thiếu Khanh còn không tin lời Dận Khuyết: "Mặc dù không có ai tùy tiện giết chết tiế ti, nhưng tóm lại cũng vẫn có ngoại lệ, theo như điểm này, ngươi chính là người đặc biệt trong suy đoán của chúng ta."
"Quá võ đoán quá nhỉ!"
Lữ Thiếu Khanh ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Dận Khuyết, đau đầu nhức óc giải thích: "Biện pháp của các ngươi không ổn đâu, dễ tạo thành oan giả án sai."
"Oan uổng cho người khác, lương tâm các ngươi không đau sao?"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh có vẻ không tính toán gì, Dận Khuyết bỗng nhiên trầm mặc, im lặng.
Da mặt gia hỏa này đúng là dày thật.
Trong lòng hắn ta thầm bĩu môi, nhắc nhở: "Các ngươi giết tế tỉ thì thôi đi, còn phá cả truyền tống trận của bọn nó."
"Cho nên, các ngươi chính là người mà chúng ta đang muốn." "Chỉ vậy thôi?” Lữ Thiếu Khanh không phục: "Nói các ngươi võ đoán các ngươi còn không nhận?”
Dận Khuyết nghiêm túc, trịnh trọng nhắc nhở: "Các truyền tống trận tế tự không phải truyền tống trận đơn giản, cho dù là đại trưởng lão cũng không thể phá giải trong thời gian ngắn."
Chưa hết, hắn ta còn bổ sung một câu: "Đại trưởng lão là Hóa Thần trung kỳ, đã sống hơn ngàn năm."
Lữ Thiếu Khanh trâm mặc, ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy tối tăm mù mịt khiến cho hắn càng bi thương hơn.
Quả nhiên, lúc trước không nên ra tay.
Khẳng định địa vị của truyền tống trận đen thui nhìn như tùy ý phác họa ra kia rất lớn, cao cấp hơn truyền tống trận phổ thông nhiều. Nếu không phải khi ấy tiến vào trạng thái, miễn cưỡng biết được nhược điểm của truyền tống trận này hắn cũng không hủy được.
Thấy Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, Dận Khuyết kinh nghi bất định nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Người có thể pha được truyền tống trận này mà còn không đặc biệt, còn cái gì có thể đặc biệt?
Hắn ta hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi làm thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận: "Làm cái gì thế nào?"
"Phá hỏng truyền tống trận."
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Ngươi tận mắt nhìn thấy ta phá hư à?"
"Ngươi có chứng cứ sao? Không có chứng cứ đừng có nói lung tung, không được nói xấu ta."
Ngươi không định thừa nhận à?
Dận Khuyết nhắc nhở một câu: "Người của bộ tộc Định Ất tận mắt nhìn thấy ngươi phá hư.'...
Bạn cần đăng nhập để bình luận