Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2271: Thế giới này, chỉ có người thành thật bị thương tổn (length: 6866)

Không trung!
Một chiếc phi thuyền lướt gió mà đi, hóa thành vệt sáng xẹt qua chân trời, hướng về phương nam bay tới.
Trên phi thuyền chính là Lữ Thiếu Khanh cùng đoàn người.
Phạm Thành bị chiến đấu tàn phá, đã sớm tan hoang bảy tám phần, trận truyền tống cũng bị hủy diệt theo thành trì.
Lữ Thiếu Khanh bọn họ muốn về Nhữ Thành chỉ có thể đi đến một thành trì khác mới có thể dùng được trận truyền tống.
Trạng thái hiện giờ của Lữ Thiếu Khanh, vận dụng Xuyên Giới bàn cũng khó khăn.
Trên phi thuyền, Lữ Thiếu Khanh ngồi trên boong tàu, lại tỏ vẻ trung khí dồi dào, hậm hực không thôi.
"Quỷ nghèo, đúng là quỷ nghèo!"
"Một gia tộc lớn như vậy, chỉ có chút ít linh thạch này sao?"
"Có ý tốt sao? Chỉ là đại gia tộc, làm gì mà chẳng có mấy trăm vạn người chứ?"
"Mỗi tháng, hàng năm thu được linh thạch, tính sơ sơ cũng phải mấy ngàn vạn, thậm chí cả trăm triệu a?"
"Chút nữa thì phải móc cả quần lót, mà vẫn không góp được một trăm ức linh thạch?"
"Lý nãi nãi, 99 ức mai linh thạch cũng mang ra được ư?"
Sau đó hắn thấy Giản Bắc và Quản Đại Ngưu, liền khinh bỉ hai người: "Các ngươi năm nhà ba phái đều là lũ quỷ nghèo!"
"Trung Châu của các ngươi là nơi lũ quỷ nghèo tụ tập. . . . ."
Ôi trời!
Mở địa đồ pháo kích, quá đáng quá rồi!
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu đen mặt.
Giản Bắc không thể không lên tiếng kháng nghị cho Trung Châu: "Đại ca, Công Tôn gia lớn như vậy, bao nhiêu miệng ăn chờ uống, có được 99 ức cho huynh cũng đã không tệ rồi."
"Trong thời gian ngắn mà gom đủ 99 ức mai linh thạch, cho thấy thành ý của Công Tôn gia là mười phần rồi."
Giản Bắc thầm nghĩ, bọn ta dân Trung Châu cũng đâu phải loại quỷ nghèo gì.
"Đúng đấy," Quản Đại Ngưu cũng ra vẻ khinh bỉ: "Ngươi sao không nhắc đến còn có 200 ức vật liệu đâu?"
"99 ức linh thạch kia là do mỗi người nhà họ Công Tôn góp vào đấy, Công Tôn gia đã bị ngươi moi rỗng, ngươi còn chưa vừa lòng sao?"
Linh thạch đó, là do Công Tôn Truân yêu cầu từng người nhà Công Tôn mang ra, góp chung lại mới được ngần ấy.
Giản Bắc nói tiếp: "Đại ca, họ mời Mị gia, Ngao gia và Ma Tộc đến giúp đỡ, chắc cũng bỏ ra không ít thứ đấy."
"Có thể cho huynh từng ấy thứ, là quá không dễ dàng rồi."
Không phải là bênh vực cho nhà họ Công Tôn, chủ yếu là không muốn Lữ Thiếu Khanh coi thường Công Tôn gia, rồi từ đó khinh thường những thế lực khác.
Năm nhà ba phái, vẫn rất cừ.
Ít nhất cũng không phải lũ quỷ nghèo.
"Thôi đi, quỷ nghèo biện bạch!"
Một câu nói khiến Giản Bắc và Quản Đại Ngưu tức đến trợn trắng mắt.
"Đại ca, huynh cần nhiều linh thạch vậy để làm gì?" Giản Bắc khó hiểu hỏi.
"Linh thạch đối với tu vi của huynh thì có tác dụng gì?"
Linh thạch đối với Đại Thừa kỳ tác dụng còn không bằng các loại tài liệu khác, ngay cả đan dược cao cấp cũng chứa nhiều linh khí hơn linh thạch.
Về phần dáng vẻ sáng lấp lánh của linh thạch, dùng để trang trí cũng không bằng bảo ngọc trân châu.
Nghe câu này, Lữ Thiếu Khanh lập tức ủ rũ, buồn rầu bắt đầu: "Để trả nợ a!"
"Ta bị Đồ Long đao chém một nhát. . . . ."
Đồ Long đao?
Thần binh gì vậy?
Lại có thể chém được cả da mặt còn dày hơn Lữ Thiếu Khanh thành ra thế này?
"Đại ca, huynh nợ linh thạch của ai?" Giản Bắc vô cùng khó hiểu, "Lời này của huynh, ta không dám tin."
Quản Đại Ngưu cũng tỏ vẻ không tin: "Đúng đấy, ngươi mà nợ người ta linh thạch á?"
"Dựa theo tính tình của ngươi, chắc không phải là xử luôn cả chủ nợ rồi chứ!"
"Cũng chẳng ai nợ được linh thạch của ngươi."
Trong mắt Giản Bắc và Quản Đại Ngưu, chẳng ai có thể nợ Lữ Thiếu Khanh linh thạch, mà Lữ Thiếu Khanh cũng không có khả năng nợ linh thạch của ai.
Gã này vì một viên linh thạch mà cũng có thể giết người.
Lữ Thiếu Khanh lại càng thêm ảm đạm, ngẩng đầu lên, nhìn trời, nỗi bi thương như sao trên trời vô số, "Các ngươi a, hiểu lầm về ta quá rồi."
"Ta chẳng những nợ linh thạch của người ta, mà còn bị người ta cố tình quỵt nợ linh thạch, ta biết tìm ai mà nói lý đây?"
"Cái thế đạo này, chỉ có kẻ lương thiện như ta mới bị tổn thương."
Ôi trời!
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu lại lần nữa trợn trắng mắt, gã này, ngươi mà lương thiện ư?
Gặp qua người mặt dày, chưa từng thấy ai vô sỉ như ngươi.
Ngươi mà lương thiện, thì cả thiên hạ này đều là người lương thiện.
Đột nhiên, Giản Nam vẫn luôn im lặng cất tiếng hỏi: "Tiểu Y muội muội, không chết chứ?"
Đề tài này trong nháy mắt cũng khiến Giản Bắc và Quản Đại Ngưu hứng thú.
"Chết rồi, 99 ức kia là tiền mai táng đó, chứ ta muốn nhiều linh thạch như thế để làm gì?"
Ngay cả Giản Nam cũng liếc mắt khinh bỉ.
99 ức mai linh thạch, mà dùng làm tang lễ, thì dù làm từ khai thiên lập địa cho tới tận lúc thế giới diệt vong thì cũng vẫn dư.
"Đại ca, huynh nói nhảm," Giản Bắc kêu lên, "Nếu như tiểu Y muội muội mà chết rồi, Công Tôn gia đã bị huynh triệt để hủy diệt rồi."
"Đúng đấy, trước kia công tử Kế Ngôn kia chẳng qua bị người khác khi dễ chút thôi, huynh đã lập tức diệt Điểm Tinh phái rồi, lần này huynh sẽ dễ dàng buông tha cho Công Tôn gia sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở hai người bọn họ: "Họ đưa cho ta linh thạch."
"Tính ta cũng không thích thấy máu me, ai bảo ta là người tốt đây."
Xoa!
Giản Bắc và Quản Đại Ngưu chỉ muốn nhổ vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lời này, chắc chỉ có mình ngươi mới có thể nói ra một cách tỉnh bơ như vậy.
Đồ vô sỉ.
Giản Nam nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh, hỏi lại một lần nữa: "Nàng không chết phải không?"
Lữ Thiếu Khanh nhìn kỹ một hồi rồi mới gật đầu: "Không chết, bất quá có lẽ sẽ nhanh thôi."
Tiên Giới, cái tên đồ chó hoang lão Thánh Chủ kia còn bảo là rất nguy hiểm, nghĩ thôi cũng thấy nguy rồi.
Thôi vậy, nàng và Tiểu Hắc đã chạy lên đó rồi, trong nhất thời Lữ Thiếu Khanh cũng không có cách nào.
Hiện tại hắn cũng không thể ngay lập tức chạy lên đó tìm họ.
Hai người họ chỉ có thể tự cầu phúc, ở trên đó mà rụt rè sống tạm thôi, nếu như tìm được Kế Ngôn thì may ra còn ổn hơn một chút.
Nhưng mà Tiên Giới chắc cũng lớn lắm, ở trên đó mà gặp nhau, cũng khó như là trúng xổ số vậy.
Giản Nam rõ ràng thở phào, lộ ra nụ cười, bạn tốt không sao thì là chuyện đáng vui mừng.
Giản Nam mỉm cười một tiếng, xung quanh phảng phất như bừng sáng rực rỡ.
Quản Đại Ngưu trong nháy mắt thấy hoa cả mắt.
"Mập, ngươi chảy cả nước miếng rồi."
Giản Bắc giận dữ: "Má nó, đồ mập, ta liều mạng với ngươi."
Giản Bắc nhào tới, cùng Quản Đại Ngưu đánh nhau.
Ta đánh không lại đại ca, chẳng lẽ không đánh được ngươi hay sao?
Nhìn hai người đánh nhau có qua có lại, Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh đột nhiên thốt lên một câu: "Mập, nhà ngươi chắc là có nhiều linh thạch lắm nhỉ?"
Thân thể của Quản Đại Ngưu bên này trong nháy mắt cứng đờ, lãnh trọn một quyền của Giản Bắc, đau đến hét ầm lên.
Nhưng hắn chỉ vừa kịp hô hai tiếng đã quay phắt sang nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận