Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2772: Tiên Giới la bàn (length: 6685)

"Phía trước chính là lối vào chốn hỗn độn," ở một nơi nào đó, Quản Vọng chỉ ra bên ngoài, giọng điệu bình tĩnh nói, "Từ nơi này đi vào, có thể phòng ngừa rất nhiều nguy hiểm không biết trước."
Lữ Thiếu Khanh dậm chân, bước lên mặt đất.
Trước mặt bọn hắn là một bức tường kín như mây mù xám xịt.
Mặt ngoài mây mù dường như đang nhúc nhích, tựa như có sự sống, tạo cho người ta một cảm giác kinh dị.
Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh một chút, nơi này lác đác có không ít người.
Từ miệng Quản Vọng, hắn biết những người này đang mạo hiểm tiến vào chốn hỗn độn tìm kiếm cơ duyên.
Chốn hỗn độn rất nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm cũng ẩn chứa những kỳ ngộ.
Cuộc chiến giữa Đọa Thần và tiên nhân đã gây ra vô số thương vong.
Rất nhiều người đã ngã xuống trong chiến đấu, khiến Tiên Giới bị sụp đổ và biến mất trên diện rộng.
Không phải tất cả mọi thứ đều biến mất, vẫn có một số vật được bảo lưu lại trong chốn hỗn độn.
Có một số bảo vật do tiên nhân, tu sĩ để lại, cũng có những thiên tài địa bảo của Tiên Giới, hoặc là những thứ tốt đẹp được sinh ra trong chốn hỗn độn.
Chúng trôi nổi và phân tán trong sương mù hỗn độn, trở thành vật vô chủ.
Tiến vào chốn hỗn độn, nếu may mắn có thể tìm được một vài bảo vật bị bỏ lại.
Nếu không may sẽ tay trắng trở về.
Vận khí cực kỳ không may, sẽ gặp nguy hiểm, khó bảo toàn tính mạng.
Quản Vọng nói với Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi nhóc con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Bây giờ muốn đi? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp!"
Lữ Thiếu Khanh khẽ cười, nhìn về phía sương mù trước mặt, không hề sợ hãi, "Lời này của ngươi là đang hỏi chính ngươi đấy à?"
Quản Vọng nghiến răng, rất muốn cắn Lữ Thiếu Khanh một cái, "Ngươi thật đáng ghét!"
Cả ngày la hét tiếc mạng, vậy mà cứ thích làm chuyện nguy hiểm.
Quản Vọng bất đắc dĩ, "Ta cũng chỉ có thể liều mạng bồi quân tử."
Lữ Thiếu Khanh vỗ vai hắn, "Làm đồng hương, trong lòng, những gì tốt đẹp của ngươi ta đều ghi nhớ."
Quản Vọng lầm bầm, "Nếu không phải biết ngươi có quan hệ tốt với hậu bối của ta, ta mới lười quản sống chết của ngươi."
"Biết rồi, biết rồi," Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Bằng hữu mà, không cần nhiều lời."
"Đến lúc gặp nguy hiểm. . ."
Quản Vọng cắt lời hắn, "Gặp nguy hiểm, nếu thật sự không được, ngươi đừng nghĩ ta sẽ liều mạng cứu ngươi."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Hiểu rồi, dù sao chỉ cần chạy nhanh hơn ngươi là được."
"Ngươi béo như vậy, chắc chắn tốc độ không bằng ta chứ?"
Phụt!
Quản Vọng ôm ngực, trừng mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Mẹ nó, đến lúc gặp nguy hiểm, ta nhất định phải đá ngươi một cước!"
Ta hảo tâm nghĩ cho ngươi, thằng khốn ngươi hóa ra lại nghĩ như vậy.
Càng nghĩ càng tức, Quản Vọng giơ chân đá thẳng vào người Lữ Thiếu Khanh trước mặt.
Thân hình Lữ Thiếu Khanh lóe lên, khiến Quản Vọng đá hụt.
"Em gái ngươi!" Lữ Thiếu Khanh nhìn Quản Vọng, "Bây giờ ngươi đã bắt đầu luyện tập?"
Quản Vọng nghiến răng, "Không sai!"
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Quản Vọng một lượt, lắc đầu, "Vậy ngươi còn phải luyện nhiều."
"Nhưng ta đề nghị ngươi nên giảm béo trước đã. . ."
Một câu này khiến Quản Vọng đau lòng, "Mẹ nó, ngươi cút đi!"
Nếu có thể giảm béo, hắn đã giảm từ lâu rồi.
Bây giờ hắn đã là Tiên Quân, cũng không thể giảm cân được.
Tiêu Y nghe thấy hai người nói chuyện, liếc nhìn Ân Minh Ngọc bên cạnh, hỏi, "Ngươi cũng không giảm được sao?"
Ân Minh Ngọc đầy dấu chấm hỏi, nàng hài lòng với vóc dáng của mình, dáng người bình thường, còn cần giảm béo cái gì?
Quản Vọng lấy ra phi thuyền của mình, Lữ Thiếu Khanh chảy nước miếng, "Cho ta!"
"Ngươi cút đi!"
Quản Vọng cảnh giác quát, "Nếu ngươi còn dám tơ tưởng đến phi thuyền của ta, thì đừng hòng bước lên thuyền."
"Keo kiệt. . . . ."
Cả nhóm người leo lên phi thuyền, phi thuyền khởi động xuyên qua đám mây mù xám xịt.
Lúc xuyên qua mây mù, có một cảm giác như hai bàn tay thô ráp chạm vào mặt, cảm giác đau rát.
Đồng thời, không gian rung lên, như thể bước vào một chiều không gian khác.
Tiên Giới tuy đã bị sụp đổ rất nhiều, nhưng vẫn tràn ngập tiên khí nồng đậm, khiến những người ở Tiên Giới cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Chốn hỗn độn thì không có tiên khí, tràn ngập sương mù khiến người ta cảm thấy không thoải mái một cách bản năng.
Trong lòng có một ý thức bản năng, muốn rời khỏi nơi này.
Ở chỗ này, tiên thức bị áp chế, tầm mắt càng bị cản trở, giống như cận thị, không thể nhìn thấy những nơi xa.
Cảm giác này khiến tất cả mọi người đều không quen.
Tiêu Y đi đi lại lại trên thuyền, Tiểu Bạch biến về bản thể, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ.
Tiểu Hắc thì ôm đầu, vừa vào đã ngáy o o, như uống thuốc ngủ.
Quản Vọng điều khiển phi thuyền tiến lên, hắn quay đầu nhìn lại phía sau, không nhịn được khẽ thở dài.
Chốn hỗn độn không có đường đi cụ thể, sau khi đi vào, khắp nơi đều tối tăm mù mịt, đi một vòng là không còn thấy đường cũ.
Tiêu Y quay đầu nhìn lại, đường bọn họ vừa đi đã bị sương mù che phủ, không thể nhìn ra dấu vết nào.
Tiêu Y không khỏi hỏi, "Quản gia gia, không có đường thì phải đi như thế nào?"
Quản Vọng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ đồ.
Một chiếc la bàn to lớn màu bạc, gần như chiếm một phần ba phi thuyền.
Quản Vọng bất mãn phàn nàn, "Thật khó chịu, trước đây không ai cải tiến nó sao?"
Vóc dáng của hắn khiến hắn cảm thấy không gian phi thuyền rất nhỏ, rất khó chịu.
"Đây là la bàn Tiên Giới," Quản Vọng giải thích với Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y, "Nói đúng hơn, là la bàn của Tiên Giới ngày xưa."
Tiên Giới ngày xưa, chính là Tiên Giới hoàn chỉnh trước đây.
Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, "Đồ cổ, giá bao nhiêu tiên thạch?"
"Ngươi cút!" Quản Vọng tức chết, tên đồng hương hỗn đản, kiếp trước có phải là thần giữ của không vậy?
Ân Minh Ngọc yếu ớt nói, "La bàn Tiên Giới ngày xưa có thể lưu truyền đến bây giờ càng ngày càng hiếm, giá trị không thể tính bằng tiên ngọc được."
"Sư phụ cũng phải tốn rất nhiều tâm tư mới đoạt được nó từ một di tích nào đó, lúc đó hơn mười vị Tiên Quân tranh đoạt."
"Thậm chí có người nói, di tích đó do Tiên Đế lưu lại."
Dừng một chút, nàng nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt có chút kiêu ngạo, cảm thấy kiêu ngạo cho sư phụ của mình, "Có lẽ chiếc la bàn này là vật do Tiên Đế để lại, không giống với la bàn bình thường khác."
Quản Vọng đắc ý nói với Lữ Thiếu Khanh, "Có nghe thấy không, có lẽ là la bàn của Tiên Đế đấy."
Không thấy Lữ Thiếu Khanh đáp lời, nhìn kỹ lại thì Lữ Thiếu Khanh đã đưa tay sờ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận