Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1938

Chương 1938Chương 1938
Nhóm dịch: Thiên Tuyết “Ngươi nói cái gì?”
Liễu Xích cùng Hung Trừ sửng sốt.
Bọn hắn hoài nghi mình nghe lầm.
Thiều Thừa ở bên cạnh che mặt.
Tiểu tử khốn kiếp.
Sau khi Hung Trừ kịp phản ứng, nhảy dựng lên quát: “Nói đùa cái gì? Dựa vào cái gì?
Liễu Xích cũng thở phì phì, muốn cắn người. Một trăm triệu viên Linh thạch, bọn hắn không phải không bỏ ra nổi.
Nhưng ai bảo đưa là đưa à? Dựa vào cái gì?
Cũng không phải người của mình.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào hai người nói: “Tự các người nhìn đi, lời ta nói không nghe mà.” “Cam đoan gì đó chẳng có tác dụng.”
Fuckl Liễu Xích cùng Hung Trừ muốn thổ huyết.
Hung Trừ cắn răng: “Tự ngươi nói, là lúc đối phó Hắc Thước mới nghe ngươi.”
“Giờ không tính.”
“Chính là để đối phó Hắc Thước đấy.” Lữ Thiếu Khanh nói: “Cho ta linh thạch cũng là một phần của việc đối phó Hắc Thước.”
Liễu Xích khẽ nói: “Một trăm triệu viên Linh thạch có thể làm cái gì?”
Chẳng lẽ ngươi muốn dùng linh thạch đi đập chết nàng ta sao?
“Tiểu tử, đừng đem chúng ta ra đùa.” Liễu Xích lạnh lùng nói: “Đồng ý khi đối phó Hắc Thước nghe lời ngươi, chúng ta sẽ không đổi ý.”
“Nhưng mấy lời vớ vấn một trăm triệu viên linh thạch này, ngươi không cần tự rước lẫy nhục.”
Hung Trừ gật đầu theo: “Không sai.”
Đồng thời trong lòng hai người âm thầm may mắn, may mắn không thề, nấu không chắc chắn xong đời rồi. Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía Bạch Thước: “Tiền bối, người xem, bọn hắn không nghe lời, có cần đánh mông bọn hắn không?”
Liễu Xích và Hung Trừ trước mặt Bạch Thước cũng chỉ có thể coi như hậu bối.
Bạch Thước không nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Nàng ta không định giúp Lữ Thiếu Khanh, nàng ta nhàn nhạt hỏi: “Ngươi dự định khi nào hành động.”
“Hành động? Hành động gì?” Lữ Thiếu Khanh ra vẻ kinh ngạc nhìn qua Bạch Thước. Bạch Thước cạn lời: “Chừng nào thì ngươi đi đối phó Hắc Thước?”
Lữ Thiếu Khanh đầu lắc giống trống lúc lắc, quả quyết lưu loát: “Không đi!”
“Cái gì?” Bạch Thước cũng tức đến muốn phun máu.
Không biết vì sao, nghe thấy lời này của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta có kích động muốn bóp chết Lữ Thiếu Khanh. Chẳng trách Liễu Xích lại nghiến răng nghiến lợi với hắn, giờ mới phát hiện ra thật sự rất đáng giận. “Không phải ngươi nói muốn đi đối phó Hắc Thước sao?” Bạch Thước đè lửa giận xuống, âm thầm cắn răng hỏi.
“Không có.” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Ta từng nói lời này sao?”
Bạch Thước nghẹn lời, hoàn toàn chính xác, từ đầu tới đuôi, Lữ Thiếu Khanh không cho nàng ta một lời khẳng định rõ ràng có đi hay không. “Không giết Hắc Thước, không đóng cái khe kia, mọi người chỉ có thể ở nơi này chờ chết.” Lữ Thiếu Khanh nhún vai: “Không sao, ta tin tiền bối người nhất định có cách giải quyết, cố lên.”
Nhìn dáng vẻ việc này không liên quan đến mình của Lữ Thiếu Khanh, Bạch Thước thật sự muốn thổ huyết. Nàng ta tiếp tục âm thầm cắn răng: “Ngươi không sợ chết?” Lữ Thiếu Khanh thành thật nói: “Sợ chứ, nhưng ta đi đối phó Hắc Thước có lẽ sẽ chết càng nhan hơn, chẳng bằng ở lại đây bồi tiếp tiền bối, không chừng tiền bối nghĩ được cách giải quyết.” Hắn một lần nữa nói với Bạch Thước: “Tiền bối, cố lên!” Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên trực tiếp nhìn đến sững sờ.
Biết thân phận Bạch Thước, cho dù là Hung Trừ tộc Tẩu Thú hay Liễu Xích tộc Phi Cầm đầu tất cung tất kính, không dám có bất kỳ bất kính.
Lữ Thiếu Khanh thì khác, thân phận của Bạch Thước không hề có chút tác dụng nào với hắn, hắn dùng thân phận ngang hàng để giao lưu với Bạch Thước, hơn nữa còn chọc Bạch Thước giận gần chất.
Truyền ra ngoài chắc chắn có thể khiến đám thú giật mình rớt cả cằm.
Thân phận Bạch Thước đặt ở Yêu giới này tuyệt đối là cấp bậc lão tổ tông, ai tới đều phải hô một tiếng tổ tông. Ma Nhiên không kìm được truyền âm hỏi tiểu Hồng: “Đây chính là lão đại của ngươi?”
“Hắn không sợ chết sao?” Nơi này là Trấn Yêu Tháp, Bạch Thước là khí linh, muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh có thể nói dễ như trở bàn tay. Tiểu Hồng lắc đầu, truyền âm với hai người: “Lão đại đầy là tại tranh thủ thêm chỗ tốt đấy.”
“Thêm chỗ tốt?”
Doanh Thất Thất cùng Ma Nhiên ngạc nhiên.
Bạch Thước bên này cũng biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, nàng ta không vòng vèo, nói thẳng: “Ngươi có điều kiện gì?”
Trực tiếp như vậy Lữ Thiếu Khanh lại có chút ngượng ngùng, xấu hổ xoa xoa tay, nói: “Có linh thạch không? Cho ta vài trăm triệu linh thạch là được?”
Thiều Thừa lại một lần nữa hai tay che mặt, không mặt mũi nhìn ai nữa rồi.
Mặt mình từ nhân giới ném tới Yêu giới này rồi.
Bạch Thước mặt không thay đổi nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, kích động muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh càng thêm mãnh liệt.
“Ngươi cảm thấy khí linh như ta còn có linh thạch sao?” Thiều Thừa quát: “Khốn kiếp, đừng làm rộn.” Không liên quan đến linh thạch, Lữ Thiếu Khanh: “Được rồi, chúng ta đi giúp người đối phó Hắc Thước, người cũng không thể bày tỏ chút gì đúng không?”
“Người thân là tiền bối Hợp Thể kỳ, cũng không muốn bị người ta nói là hẹp hòi mà?” Quả nhiên, nhân tộc như lời đồn, đầu lòng tham không đáy như vậy.
Bạch Thước trong lòng không kìm được âm thầm khinh bỉ. Bộ dạng mê tiền của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng nàng ta có vài phần khinh thường. Đến lúc này, còn muốn vớt chỗ tốt cho mình.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì.” Ngữ khí của Bạch Thước đã trở nên lãnh đạm rất nhiều. Nếu như không phải nàng ta còn tỉn tưởng vào người đàng hoàng Thiều Thừa này, còn ôm một chút xíu hi vọng vào Lữ Thiếu Khanh, nàng ta còn chẳng muốn đê rý đến Lữ Thiếu Khanh.
Tiểu nhân chợ búa, bợ đỡ tham lam.
Tuy nhiên, trước mắt, dù chỉ là có một chút hi vọng, nàng ta cũng phải bắt cho được. Lữ Thiếu Khanh chỉ vào tiểu Hồng, tiểu Hắc, đại Bạch, tiểu Bạch nói: “Người nhìn đi, mấy tiểu tử này bình thường đi theo chúng ta thứ học được không nhiều, cho nên, tiền bối, người truyền thụ đồ tốt cho bọn hắn đi.”
“Dù sao, người thân là khí linh, nói không chừng lúc nào đó sẽ đi đời, không định lưu lại chút truyền thừa gì à?” Bạch Thước ngạc nhiên, đám người cũng ngạc nhiên.
Bạch Thước nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên tự trách. Ánh mắt nhìn qua Lữ Thiếu Khanh tràn đầy áy náy, mình thân là tiền bối, vậy mà có cái nhìn như vậy đối với tiểu bối, quả thực không nên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận