Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1724

Chương 1724Chương 1724
Xem ta có cắn chết ngươi không.
"Đừng làm rộn." Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nói: "Ngươi lại nháo nữa, lời ước định của ta với ngươi không còn giá trị nữa."
Doãn Kỳ lập tức an tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Thật chứ?"
"Yên tâm, ta đã nói rồi, ta thành thật nhất, sẽ không gạt người, đến lúc đó nhìn thấy Đại sư huynh, ta sẽ đánh huynh ấy ngất xỉu đưa lên giường ngươi."
Lúc này Doãn Kỳ mới buông tha cho Lữ Thiếu Khanh: "Được rồi, nếu ngươi dám gạt ta, ta cắn chết ngươi."
Quản Đại Ngưu nhìn Doãn Kỳ sóng ngực cuồn cuộn, ngoài miệng không kìm được phạm tiện: "Kỳ thật, ta không cần đánh ngất xỉu, ta có thể tự..."
"Tên mập chết bầm, ngươi chán sống đúng không?" Doãn Kỳ giận dữ, ta hay không có nơi để phát tiết lửa giận: "Ta cắn chết ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh tri kỷ đưa cự kiếm trả cho Doãn Kỳ, Doãn Kỳ quơ cự kiếm, sức lực tràn đầy, sát khí càng tăng lên: "Ta chém chết ngươi."
Quản Đại Ngưu dọa đến sắc mặt trắng bệch, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Đại Bạch lần đầu gặp Doãn Kỳ ôm đùi Tiêu Y run lẩy bẩy.
Thật là đáng sợ.
Quả nhiên là sư muội của đại ma đầu, cũng bạo lực, kinh khủng như vậy.
Sau khi Tiêu Y cười hì hì nhìn một hồi hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, tiếp theo huynh định đi đâu?"
Lữ Thiếu Khanh nhàm chán ngáp một cái: "Còn có thể đi đâu nữa? Ở đây một thời gian ngắn, đợi ổn ổn rồi thì về môn phái, tránh bị chưởng môn nói ta không làm chính sự."
Phương Hiểu bên cạnh cười, nàng ta nói: "Lữ công tử, cân nhắc chu đáo, Nhan cô nương có thể được Lữ công tử trợ giúp đúng là may mắn."
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả: "Không có, ta là vì đại sư huynh của ta, không còn cách nào khác, khúc gỗ như huynh ấy, ta không giúp huynh ấy, cả đời này huynh ấy phải cô độc mất."
Mấy lời này có thể lừa gạt được người đơn thuần như Tiêu Y chứ không lừa được Phương Hiểu.
Phương Hiểu biết kiểu như Nhan Hồng Vũ làm minh chủ, nếu Lữ Thiếu Khanh đi rồi, chưa được mấy hôm, Nhan Hồng Vũ không bị người ta biến thành con rối mới lạ.
Lữ Thiếu Khanh lưu tại nơi này một đoạn thời gian, chẳng khác nào đích thân hộ giá hộ tống Nhan Hồng Vũ.
Có một tồn tại Luyện Hư kỳ hộ giá hộ tống như vậy, vị trí minh chủ của Nhan Hồng Vũ sẽ hoàn toàn vững chắc.
Có Lữ Thiếu Khanh ở đây, những kẻ không phục muốn âm thầm ngáng chân Nhan Hồng Vũ cũng không dám quá đáng.
Coi như Lữ Thiếu Khanh trải đường triệt để cho Nhan Hồng Vũ.
Tuy bình thường Lữ Thiếu Khanh nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng đúng như Tiêu Y luôn nói, Nhị sư huynh nàng đáng tin cậy hơn bất kỳ ai.
Phương Hiểu cuối cùng không kìm được cảm thán một câu: "Có thể trở thành bằng hữu của Lữ công tử cũng là phúc khí của ta."
Lời này lập tức khiến Lữ Thiếu Khanh đề cao cảnh giác, cơ thể hơi nghiêng ra sau: "Ngươi khen ta như vậy có phải lại muốn ta giúp ngươi việc gì không?"
Theo đó, thần sắc nghiêm túc nói cho Phương Hiểu: "Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi là bằng hữu của ta nhưng
Phương Hiểu dở khóc dở cười, câu này của nàng ta là bộc lộ cảm xúc thôi: "Công tử ngươi quá lo lắng, ta không cần ngươi giúp gì cả."
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng thở ra: "Rất tốt, ngươi không gây phiền cho ta nhưng ta có chuyện cần làm phiền ngươi."
Phương Hiểu ngạc nhiên: "Công tử, có cái gì ta có thể giúp một tay sao?"
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chỉ vào Hoàng thành nói: "Cô nương kia một mình làm minh chủ, bên cạnh không có mấy ai hỗ trợ, ta sợ nàng ấy làm hỏng việc, đến lúc đó hỏng luôn thanh danh người giới thiệu là ta."
Phương Hiểu hiểu ra ý Lữ Thiếu Khanh: "Công tử, ngươi là muốn bảo ta giúp nàng xử lý chuyện của liên minh?"
Đối với việc này, Phương Hiểu không từ chối, đây là chuyện nàng ta có thể giúp một tay.
Tuy nhiên nàng ta nói: "Ta có thể thử một chút, nếu như làm không tốt, vẫn mong công tử không nên trách tội."
"Không sao, cứ làm đại đi mà, dù sao cũng là người và địa bàn Đông Châu, giày vò chết bọn hắn cũng không sao."
Cứ thế, nhóm Lữ Thiếu Khanh ở lại Hoàng thành.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, bởi vì nơi này cách Yến Châu gần cho nên tình báo của bên Yến Châu cũng thường xuyên kịp thời truyền tới.
Nhìn từ tình báo thì tình hình bên phía Yến Châu không được lạc quan.
Ma tộc xuất hiện xuất binh tấn công Yến Châu quy mô lớn, hai đại môn phái Thiên Cung môn, Điểm Tinh phái dắt theo thế lực lớn nhỏ của Yến Châu ngăn cản.
Hai bên chiến đấu tử thương rất thảm trọng, đặc biệt là Thiên Cung môn sắp bị đánh thành chó rồi.
Tuy nhiên Trung Châu tiếp viện đúng lúc, nhân tộc và ma tộc trở thành thế lực ngang nhau, hai bên sau khi đánh nhau một thời gian thì ma tộc chủ động thối lui, giống như đang tụ lực chuẩn bị cho lần chiến đấu tiếp theo.
Chiến hỏa bên Yến Châu liên tục còn ở Đông Châu thì vô cùng bình yên.
Sau khi Tiên Lưu kiều tới đây đã liên tiếp hơn mấy tháng đều không xảy ra chiến đấu.
Ma tộc dường như lặng lẽ hành quân, không có ý định tới gây chuyện ở Đông Châu.
Thời gian trôi qua mấy tháng, Nhan Hồng Vũ cũng dần dần đứng vững chân, vị trí minh chủ này nàng ta càng ngồi càng ổn.
Có Lữ Thiếu Khanh ở Hoàng thành này nên Nhan Hồng Vũ có thể ung dung xử lý sự vụ liên minh.
Mà nàng ta cũng thực sự có năng lực, tiêu trừ Cam Hạo Nam, đám Đoan Mộc Thanh, xử sự công bằng công chính, không thiên vị bất kỳ bên nào. Từ từ được đông đảo thế lực tán thành.
Đương nhiên, cho dù có Lữ Thiếu Khanh tọa trấn làm chỗ dựa cho Nhan Hồng Vũ nhưng vẫn có người chưa từ bỏ ý định, trăm phương ngàn kế muốn nhắm vào Nhan Hồng Vũ.
Công khai không dám nhưng âm thầm ngáng chân không ít.
Cố ý giở trò xấu, lưu ngôn phỉ ngữ, âm thầm cản trở, các loại thủ đoạn đều ngầm kéo đến, muốn nàng ta không cách nào tiếp tục ngồi ở vị trí minh chủ nữa.
Trên thực tế nhìn như hướng vào Nhan Hồng Vũ nhưng thực ra là nhắm vào Lữ Thiếu Khanh sau lưng Nhan Hồng Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận