Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2783: Đem tiên thạch điểm a (length: 6834)

Trời đất quay cuồng!
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình bị nhét vào một cái ống lăn như cái áo cộc bên trong, không ngừng lăn lộn.
Dùng toàn bộ sức lực cũng không dừng lại được.
Chung quanh không ngừng những luồng sức mạnh va đập khiến hắn bất lực.
Cho đến bây giờ, tiên lực trong cơ thể hắn vẫn bị áp chế, không có cách nào.
Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, muốn nhìn rõ tình hình xung quanh.
Nhưng xung quanh một mảnh trắng xóa, khiến tính toán của hắn thất bại.
Điều duy nhất đáng mừng là, độ cứng nhục thân của hắn ở mức độ cao, những sức mạnh va đập vào người hắn, ngoại trừ có chút đau nhức ra thì không có tác dụng phụ khác.
Nhục thân cường hãn của hắn giúp hắn không bị xé thành từng mảnh vụn.
Lữ Thiếu Khanh dứt khoát liền từ bỏ chống cự, mặc cho nước trôi.
Không biết rõ qua bao lâu, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy sức mạnh va đập bắt đầu chậm lại.
Đồng thời, ánh sáng xung quanh cũng dần dần yếu đi.
Lữ Thiếu Khanh lập tức tỉnh táo tinh thần, nhìn xung quanh.
Đợi đến khi mọi thứ hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Lữ Thiếu Khanh cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, rồi rơi xuống.
"Móa, lại thế nữa à?"
Lữ Thiếu Khanh chửi một tiếng, cũng lười vùng vẫy, nhìn xem xung quanh.
Một mảnh tinh không, Lữ Thiếu Khanh nhìn có vẻ khá quen.
Chưa kịp nhìn kỹ, bịch một tiếng, hắn ngã xuống đất.
"Đau chết mất!"
Lữ Thiếu Khanh ngã nhào, hắn phát hiện lực lượng bị áp chế trong cơ thể mình đã khôi phục, lập tức mừng rỡ.
Hắn nhảy lên một cái, lại ngạc nhiên kêu lên, "Không phải chứ?"
Trước mắt, trước mặt hắn, có một cái bàn, trên mặt bàn trưng bày lư hương, bài vị, quan tài ba món đồ.
Nơi này, hắn thuộc nằm lòng.
Gian phòng thời gian của tiểu đệ ma quỷ.
Thảo nào vừa nãy nhìn tinh không có cảm giác quen thuộc.
Hắn đến gian phòng thời gian này từ khi nào?
Sao lại đến được đây?
Lữ Thiếu Khanh hình như có nhận ra, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu, một dải ngân hà rực rỡ sáng lên.
Hắn rơi từ đầu ngân hà xuất hiện trên bầu trời, đầy trời ánh sao trong dải ngân hà tung tăng bơi lội.
Ánh sáng lập lòe, như một con rồng tinh tú đang bay lượn.
Chuyện gì xảy ra?
Quanh đi quẩn lại làm sao lại trở về đây?
Lữ Thiếu Khanh nghĩ mãi không ra, không nghĩ ra thì cứ đi hỏi cho rõ ràng.
Dù sao hắn cũng phải cùng tiểu đệ ma quỷ tính sổ sách cho đàng hoàng.
Để hắn chịu tội, để hắn mạo hiểm tất cả đều là tiểu đệ ma quỷ làm.
"Phanh phanh phanh..."
Lữ Thiếu Khanh hấp tấp chạy tới gõ quan tài, "Ma quỷ, cút ra đây cho ta!"
"Chuyện hôm nay ngươi không nói rõ ràng, việc này không xong đâu!"
Thật quá đáng đến mức không bình thường.
Chưa từng có chuyện hắn chịu tội thay cho ai, từ xưa đến nay chưa từng có ai để hắn chịu tội.
Món nợ này nhất định phải tính toán rõ ràng.
"Vút!"
Thân ảnh người phụ nữ hiện lên, nàng bình tĩnh nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không sợ, trừng mắt nhìn người phụ nữ, "Cho ta một lời giải thích!"
Người phụ nữ bỗng nhiên nở nụ cười, ánh sáng xung quanh cũng trở nên rực rỡ.
Nụ cười tuyệt mỹ, người bình thường chắc chắn sẽ bị mê đến mức không muốn gì khác.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại giận tím mặt, chỉ vào người phụ nữ, "Ngươi cười cái đầu lông, có gì buồn cười à?"
"Hôm nay ngươi có làm nũng cũng vô dụng, không cho ta một lời giải thích, ta nhất định sẽ lật tung nắp quan tài của ngươi."
Nụ cười của người phụ nữ lập tức biến mất, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.
"Sao? Còn muốn đánh người?" Lữ Thiếu Khanh không hề sợ hãi, "Đừng tưởng ta sợ ngươi, ngươi có gan cùng ta đấu một trận ở cùng cảnh giới, xem ai xử ai?"
"Hừ!"
Sắc mặt người phụ nữ lạnh lùng, ánh mắt bất thiện.
Vẫn là cái bộ dạng muốn ăn đòn.
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào người phụ nữ tiếp tục quát, "Hừ cái gì mà hừ, đừng có giả thanh cao ở đó, nói chuyện đi, đừng có câm điếc."
"Hô!"
Bỗng nhiên, một đạo quang mang từ trên trời chiếu xuống.
Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy dải ngân hà kia trong không gian trở nên vặn vẹo.
Ánh sáng tinh tú trong dải ngân hà phóng đại, phát ra sức mạnh hủy diệt cuồng bạo.
Lữ Thiếu Khanh nhìn người phụ nữ, "Sao cái gì ngươi cũng nhét vào mồm vậy?"
"Ngươi là chó hả?"
Ánh mắt người phụ nữ lập tức trở nên sắc bén, ý muốn đánh người càng tăng lên.
"Ai da," Lữ Thiếu Khanh vẫn không sợ, ưỡn ngực, lớn tiếng nói, "Sao? Nói ngươi mà không phục hả?"
"Không phải đồ của ngươi mà ngươi cũng cướp được hả?"
"Cứ thấy đồ tốt là cướp, mặt của ngươi để đâu?"
Ầm ầm!
Tiếng oanh minh truyền đến, khí tức cuồng bạo trên đỉnh đầu càng lúc càng tăng.
Lữ Thiếu Khanh lại ngẩng đầu lên, nếu như nói dải ngân hà vừa rồi là Thần Long bay lượn, vậy thì hiện tại dải ngân hà giống như một con chó mắc ị kéo mãi không ra.
Tỏa ra sức mạnh mang tính hủy diệt, cho dù là Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy tê cả da đầu.
Trong đó ẩn chứa vô số sức mạnh tinh thần, mỗi một thứ đều có thể hủy diệt một thế giới.
Nếu tất cả cùng bùng nổ, Lữ Thiếu Khanh không dám tưởng tượng.
Lữ Thiếu Khanh thấy hãi hùng khiếp vía, hắn nói với người phụ nữ, "Cô xem đi, cứ thích cái gì mà chó má rác rưởi gì cũng nhét vào mồm, giờ thì hay rồi, phiền phức đến rồi."
"Sẽ không nổ chứ?"
"Nổ, ngươi sẽ chết à?"
Mặt Lữ Thiếu Khanh lo lắng, "Ngươi chết thì ta phải làm sao?"
"Trên người ngươi còn bao nhiêu tiên thạch linh thạch, trả lại cho ta đi, ta ra ngoài trước, có được không?"
"Cùng lắm thì ngày lễ ngày tết, ta sẽ đốt cho ngươi chút tiền giấy nến..."
Người phụ nữ thật sự không thể nhịn được nữa, giơ tay lên một bàn tay tát tới.
"Bốp!"
"Á!" Lữ Thiếu Khanh bị tát bay, ngã rầm xuống đất, toàn thân run rẩy.
Lần này người phụ nữ không nuông chiều hắn, cả trong lẫn ngoài cùng nhau ra tay.
Nhục thân bị tát, linh hồn ở bên trong cũng bị tát.
Khiến Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn.
Lữ Thiếu Khanh cố gắng đứng dậy, xoa ngực với người phụ nữ, "Tỷ tỷ tiên nữ, cô đừng nóng giận."
"Bớt giận đi, tức giận với ta không đáng, đừng có tự chuốc tức vào thân."
Hả?
Người phụ nữ kỳ lạ, thằng nhãi hỗn trướng này muốn làm gì?
Dựa theo như trước đây, không bị đánh cho kêu cha gọi mẹ tuyệt đối không chịu cúi đầu.
Bây giờ lại nhanh như vậy đã chịu cúi đầu?
Chẳng lẽ lần này đau quá chịu không được, vội vàng cúi đầu?
Người phụ nữ suy đoán một hồi, sắc mặt có chút chậm lại, cũng lười tiếp tục so đo với Lữ Thiếu Khanh, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đúng không? Không tức giận hả?" Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói, "Vậy nên, tỷ tỷ tiên nữ, mau trả lại cho ta mấy tiên thạch trong tay cô đi, ta còn phải nhanh chóng chạy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận