Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3154: Ra ngoài phơi nắng mặt trời, đi đi mốc khí a (length: 6929)

Thiên thang vô cùng lớn, một đường từ sâu trong không trung kéo dài xuống dưới.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nhanh chóng bước đi trên thiên thang.
Mặc dù là đi lên trên, lại cho người ta cảm giác như đang tiến về Địa Ngục.
Dưới chân thiên thang, như được xây bằng từng khối gạch, tản mát ra hơi thở cổ xưa, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ sương mù Luân Hồi âm trầm quỷ dị.
Tại hai bên cầu thang, thỉnh thoảng lóe lên những tia chớp màu đen.
Như những tinh linh nhỏ đang nhảy múa, đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất.
Giữa thiên địa tĩnh lặng như tờ, càng lên cao, hai người cảm nhận được áp lực cũng tăng dần.
Ban đầu hai người cẩn thận từng bước tiến lên, tốc độ không nhanh, chậm rãi leo lên.
Nhưng dọc đường đi không hề gặp phải nguy hiểm gì, cũng không thấy bất kỳ một con quái vật nào.
Tốc độ của hai người dần tăng nhanh, cuối cùng hóa thành một vệt cầu vồng, nhanh chóng lướt đi trên thiên thang.
Hai người cứ thế tiến lên, cũng không rõ đã đi được bao lâu, cuối cùng, sương mù Luân Hồi dày đặc xuất hiện trước mặt hai người, bao phủ phía trên thiên thang, khiến cho không thể nhìn thấy phía trước.
Sương mù Luân Hồi chậm rãi cuộn trào, trông như một bức tường cao kín mít, chặn đứng đường đi phía trước.
"Cuối cùng cũng có chút biến hóa," Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói, "Dọc đường chán ngắt."
Không sợ có địch, chỉ sợ mãi không xuất hiện.
Điều không biết mới đáng sợ nhất.
Lữ Thiếu Khanh bước lên, thoải mái vươn tay chạm vào.
Với hắn, thứ được tạo thành từ sương mù Luân Hồi không có gì đáng lo.
Những thứ người khác sợ như sợ cọp thì hắn lại khắc chế hoàn toàn.
Cảm giác thật, dù đang cuộn trào, sờ vào lại không cảm nhận được bất kỳ động tĩnh nào, như những viên gạch thật sự được xây lên.
Giống như cầu thang dưới chân.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: "Phía trước hết đường rồi, chúng ta về nhà đi."
Kế Ngôn trực tiếp rút kiếm, vung một kiếm, "Giả thần giả quỷ!"
Ánh kiếm sắc bén chém xuống, dễ dàng xé toạc bức tường cao trước mặt.
Hô!
Sương mù Luân Hồi cuộn trào, trong nháy mắt tan biến, để lộ một cái lỗ hổng lớn.
Kế Ngôn là người đầu tiên chui vào, Lữ Thiếu Khanh bất đắc dĩ theo sau.
Sau khi đi vào, Lữ Thiếu Khanh phát hiện đây là một bình đài rộng lớn.
Tầm mắt nhìn đến đâu, cũng không thấy điểm dừng.
Thần thức khuếch tán, cũng không thể dò xét đến biên giới.
Cứ như nơi này là một thế giới riêng biệt.
Ở nơi xa hơn, cầu thang vẫn tiếp tục kéo dài lên trên.
"Rống..."
Trong bóng tối, những chấm đỏ xuất hiện, hơi thở âm trầm bạo ngược lập tức ập tới, như một cơn gió lướt qua.
Trong bóng tối, ẩn giấu hết con này đến con khác quái vật Đọa Thần, tỏa ra sát khí ngập trời.
Lữ Thiếu Khanh khó chịu: "Không lẽ chúng nó bày trò vượt ải cho chúng ta đấy chứ?"
"Mỗi cửa một tiểu boss, đánh xong hết các tiểu boss mới gặp được boss cuối?"
"Thằng Sa Bỉ nào làm ra thế này..."
Tiên Giới!
Mặt trời đã ít khi xuất hiện, thời tiết thường thấy nhất là nhiều mây.
Sương mù Luân Hồi lơ lửng giữa không trung, làm cho ánh sáng thiên địa ảm đạm, chìm vào cảnh hoàng hôn, khiến cả Tiên Giới tựa như trở nên âm u đầy tử khí, già nua chồng chất.
Từ khi Quản Vọng Thiên Cơ báo đăng một bài văn, Tiên Giới ồn ào náo động một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hạ tràng của Khúc Hô, Cô Mã thành Quang Minh khiến Tiên Giới hiểu rõ phần thưởng của những kẻ tồn tại vô thượng là có độc.
Rất nhiều người vì vậy mà từ bỏ ý định tìm kiếm Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Mặc dù việc tăng thực lực rất hấp dẫn, nhưng việc trở thành Đọa Thần cũng là điều mà rất nhiều người không muốn.
Đương nhiên, cũng có người chưa từ bỏ ý định, nhưng họ không thể tìm được Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Vì thế, sau khi bài viết của Thiên Cơ báo được phát ra, số người đến Quang Minh thành không giảm mà còn tăng lên.
Vì an toàn, Quản Vọng dứt khoát đợi Tiêu Y ở đây, chủ yếu là trông chừng Tiêu Y và ba đứa nhóc.
Vú em, không, hộ đạo nhân, không không...
Là đồng hương của tiểu hỗn đản, tự nhiên phải giám sát chặt chẽ chút ít sư muội hỗn đản và mấy cô con gái.
Quản Vọng chủ yếu lo lắng Tiêu Y lại bỏ đi.
Trước đó, cô nàng đi ra ngoài, dẫn theo Khúc Hô, Cô Mã, cuối cùng khiến cho nơi này của Quang Minh thành chẳng còn gì.
Chết mất một đám người lớn.
Bây giờ ở ngoài càng nhiều người tới hơn.
Tiêu Y đi ra ngoài, kết cục cuối cùng vẫn là để Lữ Thiếu Khanh phải đến giúp những người này dọn dẹp tàn cuộc.
Quản Vọng không mong chuyện như vậy tiếp tục xảy ra.
Hắn không đồng tình với người ngoài, nhưng cũng không muốn tùy tiện dọn dẹp những người ở bên ngoài.
Quản Vọng không hề muốn tiểu Lão Hương giết quá nhiều người.
Ít chém giết được thì cứ giảm bớt đi, dù sao cũng là chuyện tốt.
Quản Vọng ngồi xếp bằng trên cây, cả người nhập định, hòa làm một với cảnh vật xung quanh.
Nhờ nhận được kết tinh của Tiên Đế, thực lực của Quản Vọng đã tăng lên nhanh chóng.
Hắn đã bước vào cảnh giới Tiên Vương, thực lực không thua kém gì bá chủ.
Sự tiến bộ vượt bậc này khiến Quản Vọng lại bừng bừng nhiệt huyết.
Hắn cũng bắt đầu tu luyện tiếp.
Đương nhiên, cũng không loại trừ việc nhìn thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, khiến trong lòng hắn nảy sinh ý nghĩ muốn đuổi theo hai người.
Đang nhắm mắt ngồi luyện, Quản Vọng đột nhiên mở to mắt, trước mặt hắn, Tiêu Y đang ôm Tiểu Hắc, cõng Đại Bạch lén lút đi ra ngoài.
Quản Vọng bình thản lên tiếng: "Đi đâu đấy?"
"Ôi, gia gia Quản, sao người lại ở đây?"
"Người không về nhà đi ngủ sao?"
Quản Vọng ngồi trên cây, nhìn xuống, không bỏ sót một thứ gì.
Đột nhiên, Quản Vọng hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh thích nằm trên cây, Kế Ngôn thích ngồi trên nóc nhà.
Hóa ra là vì lý do này.
Đứng cao, nhìn xa.
Cảm giác này quả thực dễ gây nghiện.
"Ngươi ra ngoài làm gì?"
Tiêu Y lập tức ưỡn ngực: "Ra ngoài hít thở không khí trong lành."
Không khí trong lành?
Quản Vọng không khỏi nhếch mép, hắn nhìn Tiêu Y, dường như sau lưng Tiêu Y, hắn thấy một bóng hình quen thuộc.
Tiểu hỗn đản Lão Hương!
Người tuy không ở đây, nhưng lại khiến hắn có cảm giác như vẫn luôn bên cạnh.
"Ra ngoài làm gì?" Quản Vọng quát, "Bên ngoài không an toàn, ít đi lại thôi, không thấy ta vẫn luôn đợi ở đây sao?"
"Gia gia Quản, người không tò mò ở bên ngoài có chuyện gì xảy ra sao?" Tiêu Y tiến lại gần, trông ngóng nói, "Ở mãi một chỗ sẽ mốc meo, không bằng ra ngoài phơi nắng, đuổi mốc đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận