Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2671: Quen thuộc sáo lộ (length: 6463)

Lữ Thiếu Khanh theo Bá Thiện rời khỏi dưới lòng đất, lên tới mặt đất, vào một cái sân nhỏ.
Sân nhỏ nằm ở một nơi hẻo lánh của thành Nam Thủy, xung quanh được vây bằng cành cây, tạo thành một cái sân nhỏ, trong sân có một gian nhà gỗ, trông có vẻ đơn sơ.
"Đây là lối ra thường ngày của ta." Bá Thiện thấy Lữ Thiếu Khanh từ hạ giới phi thăng, chắc hẳn hoàn cảnh hạ giới tốt hơn Tiên Giới không ít, hắn có chút ngượng ngùng nói, "Chỗ này đơn sơ, mong tiểu hữu đừng chê cười."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, hắn cảm thán, "Xem ra, thời gian của các ngươi cũng không dễ trôi qua!"
Nơi ở của một tiên nhân mà đơn sơ như vậy, có thể thấy hoàn cảnh sống khắc nghiệt đến mức nào.
Nhắc đến điều này, sắc mặt Bá Thiện càng thêm ảm đạm, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng cay đắng, "Thời buổi bây giờ, tiên nhân ngày càng khổ sở."
"Có lẽ chỉ có đầu nhập vào bọn chúng, trở thành thần tài thì sẽ khá hơn một chút."
Lữ Thiếu Khanh không thay đổi sắc mặt, trong lòng lại âm thầm nghiêm nghị.
Hoàn cảnh Tiên Giới còn tệ hơn cả hạ giới.
"Tiền bối, có thể nói cho ta vì sao lại thế không?"
Bá Thiện nhìn thoáng qua bầu trời, cuối cùng cúi đầu xuống, thở dài một tiếng, chậm rãi kể.
Qua lời tự thuật của Bá Thiện, Lữ Thiếu Khanh dần dần hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại.
Không biết bao nhiêu ức vạn năm trước, Tiên Đế của Tiên Giới đột nhiên biến mất, sau đó Tiên Giới tiến vào thời đại hắc ám hỗn loạn.
Tiên nhân chém giết lẫn nhau, vô số tiên nhân ngã xuống trong cuộc chiến này.
Tiên Giới từng bị đánh đến tan nát.
Tiên nhân biến mất, những kẻ tự xưng là thần không biết từ đâu xuất hiện.
Bọn chúng nhanh chóng thay thế tiên nhân trở thành chúa tể Tiên Giới.
Những tiên nhân còn sót lại hoặc trở thành thuộc hạ của bọn chúng, hoặc bị tàn sát gần hết.
"Bọn chúng trải khắp Tiên Giới, những tiên nhân ngày xưa cao cao tại thượng như chúng ta cũng chỉ có thể sống mòn dưới bóng ma của bọn chúng."
"Sơ sẩy một chút thôi, là sẽ gặp họa sát thân. . ."
Nói đến đây, Bá Thiện nhìn Lữ Thiếu Khanh, nói với Lữ Thiếu Khanh, "Công tử, sở dĩ không cho ngươi vào thành là chủ yếu sợ thành Nam Thủy sẽ bị tai họa."
"Thủ đoạn trả thù của bọn chúng rất đơn giản mà cũng rất tàn nhẫn, đó là xóa bỏ hết tất cả."
"Thành Nam Thủy có mấy ngàn người, không thể không lo cho sự an toàn của bọn họ."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Ta hiểu."
Nếu không hiểu, hắn đã sớm xông vào rồi.
Nhưng trong lòng Lữ Thiếu Khanh vẫn còn nghi hoặc, "Tiền bối, ngươi ở đây là vì bảo vệ những người này sao?"
"Nhỡ bị phát hiện, chẳng phải các ngươi sẽ gặp nạn cả sao?"
"Không phải bị phát hiện," Bá Thiện càng thêm cay đắng, giống như đang nuốt hoàng liên, "Chúng ta ở đây là được bọn chúng cho phép."
"Chỉ là cứ khoảng mười năm lại phải đưa một nhóm người đến yết kiến, mà những người đi rồi, không một ai có thể quay về. . . . ."
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh lập tức trở nên cổ quái.
Kiểu này, hắn từng gặp rồi.
Lữ Thiếu Khanh hỏi, "Có phải là đi yết kiến tế thần không?"
Bá Thiện lắc đầu, "Ta không biết rõ!"
"Thực tế thì, ta cũng chỉ gặp thần quan, còn Thần Quân của bọn chúng thì ta chưa từng thấy mặt thật."
"Nhưng, ta đoán, thần quan giống như Địa Tiên chúng ta vậy, còn Thần Quân thì như Tiên Quân."
"Chỉ là, bọn chúng rất mạnh, cùng cảnh giới, bọn chúng còn lợi hại hơn tiên nhân chúng ta."
Quả thật không có gì bất ngờ.
Quái vật đọa thần, cùng cảnh giới thì tu sĩ bình thường đều đánh không lại.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi, "Ngươi là tiên nhân, hoàn toàn có thể bỏ trốn, sao lại ở đây âm thầm che chở những người này?"
Bá Thiện lắc đầu, "Tiểu hữu, ngươi có chỗ không biết."
"Trong mắt thần, tiên nhân không có tác dụng thì không xứng tồn tại trên đời này."
"Ý gì?"
Lữ Thiếu Khanh thấy lạ, "Tiên nhân mà cũng có loại vô dụng?"
Dù gì tiên nhân cũng là cao thủ siêu cấp mà?
Bất tử bất diệt, ở Tiên Giới này chẳng khác nào trường sinh.
Thế nào gọi là vô dụng?
Gãy tay gãy chân vẫn có tác dụng chứ.
Bá Thiện lại cười khổ, "Tác dụng của ta là ở chỗ này che chở mấy ngàn sinh linh thành Nam Thủy, rồi định kỳ đưa người đến yết kiến."
"Nếu không có che chở thì sao?" Lữ Thiếu Khanh thấy da đầu mình có chút tê rần.
Lũ chó hoang đọa thần này, hèn hạ đến thế sao?
"Tiên nhân không che chở sinh linh thì trong mắt thần không có bất kỳ tác dụng gì, sẽ bị xóa bỏ!"
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, "Ý là, như những kẻ phi thăng như ta đây, nếu không che chở sinh linh, trong mắt bọn chúng là loại phế vật đáng bị trừ khử?"
Bá Thiện gật đầu, "Cũng gần như vậy thôi, nếu được bọn chúng chấp nhận, trở thành một thành viên của bọn chúng, cũng có thể bảo toàn được cái mạng."
"Chỉ là, dù đầu nhập vào bọn chúng thì cũng chỉ làm những công việc bẩn thỉu và khổ cực. . ."
"Nếu như nói ta cũng muốn che chở sinh linh, thì làm thế nào?"
Bá Thiện nhìn hắn một cái, "Đi tìm thần quan, xin sự cho phép của hắn, sau đó tự đi tìm sinh linh."
"Mẹ nó!" Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ, "Đúng là địa chủ lòng dạ hiểm độc!"
"Xin vào làm công cũng phải tự khai hoang, tự tìm hạt giống?"
Đối phương không cần bỏ ra một đồng nào, ngồi mát ăn bát vàng.
Còn vô sỉ hơn cả tế thần mà hắn từng gặp ở Ma giới.
Tế thần ở đó còn phải phái người đi dụ dỗ, nơi này trực tiếp bày rõ ra để làm.
Để tiên nhân cung cấp cho bọn chúng.
Quá đáng.
Lữ Thiếu Khanh mắng xong, hắn nhìn chằm chằm vào Bá Thiện, "Tự mình đi tìm sinh linh, cướp đoạt của người khác thì sao?"
"Đương nhiên là được!" Sắc mặt Bá Thiện không đổi, "Giết người trước đó che chở sinh linh đi, liền có thể thay thế vị trí của hắn, trở thành người che chở mới."
"Thần sẽ không quản, chỉ cần đến kỳ đưa người đi yết kiến là được."
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi, "Ngươi nói cho ta biết điều này, không sợ ta ra tay cướp thành Nam Thủy của ngươi sao?"
Bá Thiện nhìn Lữ Thiếu Khanh, nở nụ cười, trong nụ cười mang theo sự tự tin, "Ta dám nói, đương nhiên là không sợ!"
"Có một việc ta vẫn chưa nói cho ngươi, những kẻ phi thăng mới đến Tiên Giới, trong các tiên nhân, là loại yếu nhất. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận