Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2342: Ngươi gọi nghèo thần được (length: 6991)

Việc Xương Thần lại một lần nữa khiến các tu sĩ Yêu tộc im lặng.
Trong lòng mọi người không khỏi cảm thán.
Rõ ràng Xương Thần hận Lữ Thiếu Khanh đến thấu xương, nhưng vẫn không nhịn được mở lời mời chào Lữ Thiếu Khanh.
Từ đó có thể thấy được Lữ Thiếu Khanh cường đại, cho dù là kẻ địch cũng không nỡ lòng không sinh lòng yêu mến tài năng.
Tên gia hỏa này, đã trưởng thành đến mức độ như thế sao?
Lữ Thiếu Khanh nghe Xương Thần nói xong thì giật mình.
Những cảnh tượng này, Kế Ngôn đã từng gặp qua rất nhiều lần.
Lúc này, suy nghĩ của Lữ Thiếu Khanh đã bay xa, đứng ngây người bất động.
Còn các tu sĩ Yêu tộc thấy Lữ Thiếu Khanh im lặng thì không khỏi lo lắng.
"Không thể nào? Hắn, hắn đang cân nhắc sao?"
"Hắn, có lẽ đã động lòng?"
"Trời ạ, hắn muốn làm gì?"
"Hắn mạnh như vậy, cũng không đánh lại Xương Thần sao?"
"Đánh thế nào? Xương Thần lai lịch không rõ, mạnh đến thế, ai dám mạo hiểm liều mạng đến lưỡng bại câu thương?"
Các tu sĩ Yêu tộc lại một lần nữa kinh hoảng.
Nếu Lữ Thiếu Khanh đầu nhập vào Xương Thần, Yêu tộc thật sự không còn đường cứu.
Một kẻ đã đủ mạnh, lại thêm một người nữa thì có lẽ Yêu tộc diệt vong còn sảng khoái hơn chút.
"Yên tâm!" Bạch Thước, vị lão tiền bối của Yêu tộc, lên tiếng trấn an mọi người, "Hắn sẽ không đầu nhập vào Xương Thần đâu."
Vừa mới nói xong, Lữ Thiếu Khanh liền quát lên, "Đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ đầu nhập vào ngươi."
Mọi người nhìn Bạch Thước bằng ánh mắt "Ngươi vừa mới nói cái gì?".
Phụt!
Thân thể Bạch Thước lung lay, Trấn Yêu tháp cũng theo đó lắc lư mấy lần.
Nàng muốn xông đến đập chết Lữ Thiếu Khanh cái tên hỗn đản này.
Tên hỗn đản này, cố tình đấy à?
Xương Thần cũng ngạc nhiên, nó mở miệng mời Lữ Thiếu Khanh không mong Lữ Thiếu Khanh sẽ đồng ý.
Giờ nghe ra, hình như có hy vọng?
Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, trong dòng sông thời gian, nó chưa từng thấy qua mấy ai tồn tại như Lữ Thiếu Khanh.
Chớ nói chi là trong người Lữ Thiếu Khanh có thứ mà nó thèm nhỏ nước miếng.
Ánh mắt Xương Thần yếu ớt, sự tham lam giấu sau đôi mắt đỏ rực.
Nếu có thể, nó muốn nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh trước, nuốt triệt để, đến một mẩu thịt cũng không chừa.
Nhưng thực lực Lữ Thiếu Khanh thể hiện quá mạnh, mạnh đến nó cũng phải e dè.
Không cần động thủ mà có thể khiến Lữ Thiếu Khanh đầu nhập vào mình, Xương Thần cảm thấy không gì tốt hơn.
Chỉ cần Lữ Thiếu Khanh đầu nhập vào, trở thành nô lệ của nó, nó có thể nắm quyền sinh sát trong tay, đến lúc đó tất cả của Lữ Thiếu Khanh đều là của nó.
Xương Thần hơi suy nghĩ rồi nói ngay, "Ta đồng ý điều kiện của ngươi."
So với đồ vật trên người Lữ Thiếu Khanh, tất cả trên thế gian đều không đáng gì.
Bất kể là điều kiện gì, Xương Thần đều có thể đáp ứng.
Còn chưa biết rõ điều kiện của Lữ Thiếu Khanh là gì, Xương Thần đã lập tức đồng ý.
Trong mắt mọi người, Xương Thần cuồng mộ nhân tài đến mức bùng nổ.
Dám liều lĩnh đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngạc nhiên, tên này sảng khoái vậy sao?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ánh mắt tham lam của Xương Thần thì hiểu rõ.
Nó thèm muốn thân thể của mình.
Lữ Thiếu Khanh hơi buồn bực, mình bất giác trở thành Đường Tăng à?
Mẹ kiếp, phong cách của mình đúng là không bình thường mà.
"Tốt thôi, cho ta mười vạn ức linh thạch, ta sẽ đầu nhập vào ngươi." Lữ Thiếu Khanh từ tốn nói ra điều kiện của mình.
Giọng điệu bình thường đơn giản, không chút gợn sóng, như thể đang nói mười linh thạch chứ không phải mười vạn ức.
Đám người ở xa nghe thấy con số này thì lại một lần nghi ngờ lỗ tai có vấn đề.
Doanh Tiên chớp mắt mấy cái, "Ta, ta không nghe nhầm chứ?"
"Mười vạn ức linh thạch? Không phải mười vạn sao?"
Hồ Xá cười khổ một tiếng, "Cái này, có vẻ như hắn không nói sai."
Liễu Xích chống trán, "Gã này, vẫn luôn là sư tử há miệng lớn."
"Hắn chẳng lẽ không biết mười vạn ức là bao nhiêu sao?"
Có lẽ tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không kiếm nổi mười vạn ức linh thạch.
Thật sự cho rằng linh thạch là đá lót đường, dễ dàng kiếm được sao?
Hung Trừ nghiến răng, "Hắn thật sự dám nói, hắn cần linh thạch nhiều như thế để làm gì?"
Đã đến cảnh giới này rồi, linh thạch có tác dụng cực kỳ nhỏ.
Muốn nhiều như thế chỉ thêm vướng víu.
Xương Thần cũng ngây người, nó chớp mắt mấy cái, đôi mắt đỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, nó không hiểu Lữ Thiếu Khanh muốn nhiều linh thạch như vậy làm gì.
"Ngươi, đang đùa bỡn ta?"
Sát khí của Xương Thần tăng vọt.
"Không sai," Bạch Thước bên này lộ ra nụ cười, tâm trạng vui vẻ, "Hắn nói ra con số này, rõ ràng là đang trêu đùa Xương Thần."
"Gã này, tính cách vẫn tệ như thế."
Mọi người ngầm gật đầu, giờ xem ra đúng là vậy.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh nhanh chóng cất tiếng, "Ta có thể thề đấy, chỉ cần ngươi cho ta mười vạn ức linh thạch, ta sẽ đầu nhập vào ngươi."
Nụ cười của Bạch Thước cứng đờ, những người khác thì ngơ ngác.
Tên hỗn đản, ngươi chơi thật à?
Thân thể Bạch Thước run rẩy, Trấn Yêu tháp ong ong vang vọng.
Bạch Thước cảm thấy tấm lòng của mình đã cho chó gặm hết.
Ta giúp ngươi nói chuyện, ngươi lại nhiều lần đánh vào mặt ta.
Đồ đáng ghét.
Ma Lãnh Du nhìn vẻ thề thốt của Lữ Thiếu Khanh, cô không khỏi lo lắng, "Hắn, sẽ không phải thật sự muốn đầu nhập vào Xương Thần chứ?"
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh không giống đang nói đùa, trong lòng những người khác cũng hơi hoảng.
Liễu Xích nghiến răng nói, "Không loại trừ khả năng này, gã này có chấp niệm với linh thạch."
Tiểu Hồng ở bên cạnh nói, "Lão đại của hắn sợ nghèo."
Đến cả Tiểu Hồng cũng không biết linh thạch của Lữ Thiếu Khanh dùng vào đâu, dù sao cậu ta cũng chỉ biết là Lữ Thiếu Khanh thường xuyên không đủ linh thạch.
Lời của Tiểu Hồng càng khiến Bạch Thước thêm hoảng.
Nhưng, nàng không có bất kỳ biện pháp nào để ngăn cản.
Chỉ có thể phó thác cho trời.
Xương Thần mắt đối mắt với Lữ Thiếu Khanh, sau mấy hơi thở, Xương Thần nhất quyết đồng ý, "Được, mười vạn ức."
Linh thạch mà thôi, nó không quan tâm.
Một mảnh xôn xao.
Xương Thần thế mà lại đồng ý?
Còn Lữ Thiếu Khanh thì sao?
Lữ Thiếu Khanh lập tức cười lên, xoa xoa đôi bàn tay, sau đó đưa tay về phía Xương Thần, "Đưa đây."
"Cho ta mười vạn ức, ta gọi ngươi là ca cũng được."
"Ta hiện tại càng nhìn ngươi càng thấy thuận mắt."
Chỉ cần chịu cho hắn linh thạch đều là người tốt.
Nhưng Xương Thần lại lạnh mặt nói, "Hiện tại ta không có, nhưng ta có thể đảm bảo, sau này ngươi đạt được không chỉ mười vạn ức mà là trăm vạn ức, ngàn vạn ức... ...."
"Quỷ nghèo," Lữ Thiếu Khanh tức giận, thẳng thừng cắt ngang Xương Thần, "Ngươi còn gọi cái gì là Xương Thần? Ngươi gọi là nghèo thần được đấy, xem ta có chặt chết ngươi không."
Lữ Thiếu Khanh sát khí đằng đằng, rút kiếm lên liền chém....
Bạn cần đăng nhập để bình luận