Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2405: Ngươi gọi lưu manh cây (length: 6678)

Trận pháp tan nát, Thiên Ngự phong rung chuyển.
Toàn bộ đệ tử Lăng Tiêu phái toàn thân run rẩy, tay chân lạnh toát, như rơi vào hầm băng.
Tất cả mọi người mặt xám như tro, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, bọn họ xong đời rồi...
Mà tại nơi sâu trong Thiên Ngự phong, cây ngô đồng cảm nhận được trận pháp vỡ tan, trước mắt phòng ốc ánh sáng lóe lên, bình chướng biến mất.
Đồng nghĩa với việc hắn có thể tiến vào phòng của Lữ Thiếu Khanh.
Nếu Lữ Thiếu Khanh còn có chuẩn bị sẵn thì hắn có thể rời đi.
Cây ngô đồng nhỏ quay đầu lại, cảm nhận được hơi thở đáng sợ từ nơi xa truyền đến.
Trong lòng hắn không đành lòng, "Thúc, chúng ta cứ như vậy bỏ đi sao?"
Đối với cây ngô đồng nhỏ mà nói, hắn sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, hóa hình ở đây, nơi này chính là nhà của hắn.
Hiện tại gia viên của hắn gặp nguy hiểm, hắn không thể làm gì, cứ thế mà đi, thật không cam tâm.
Cây ngô đồng hiểu rõ tâm tư của cây ngô đồng nhỏ, giọng hắn cũng buồn bã, mang theo vẻ bất lực, "Chúng ta không đủ sức để giúp bọn họ."
Nếu có thể, cây ngô đồng cũng không muốn rời nơi này.
Nhưng mà, nếu hắn không đi, hai người bọn họ sẽ chết.
Lực chiến đấu của bọn họ không cao, ở lại đây, một khi bị kẻ tu vi Đại Thừa kỳ phát hiện thì họ sẽ thành miếng mồi ngon của người ta.
Không phải ai cũng giống như Lữ Thiếu Khanh, chỉ cần để bọn họ ở đây cải thiện hoàn cảnh thiên địa, nếu rơi vào tay kẻ khác, vỏ cây sẽ bị lột, từng chiếc lá cũng sẽ bị nghiền ép đến cùng cực.
Cây ngô đồng nhỏ cũng hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn rất khó chịu.
"Nếu lão đại ở đây thì tốt."
"Lão đại?" Cây ngô đồng nghiêng mắt.
"Đúng vậy, lão đại," đôi mắt của cây ngô đồng nhỏ còn giữ vẻ hồn nhiên chưa vấy bụi trần thế, chớp mắt mấy cái, "Tiêu Y tỷ tỷ bảo ta có thể gọi là lão ba hoặc là lão đại."
"Lão đại là con người, ta là cây, cho nên ta cảm thấy gọi lão đại sẽ phù hợp hơn."
Nhìn vẻ ngây thơ trong đôi mắt cây ngô đồng nhỏ, cây già chỉ muốn chửi má nó, con nhóc đó dạy khi nào vậy?
Còn chưa hóa hình mà đã nhận lão đại rồi.
Hắn lắc đầu nói, "Đừng nghĩ đến hắn, người ta chết rồi..."
Vừa nói, một bên đẩy cửa ra.
Hắn bỗng cảm thấy có gì đó là lạ, ngẩng đầu lên, rồi bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt đen như mực, sâu thẳm sáng ngời, mang theo một ma lực, như cái hố đen không đáy, phảng phất có thể nuốt chửng linh hồn người khác.
Đồng thời, cây ngô đồng còn nhìn thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia sự kinh ngạc nho nhỏ, sự ung dung không câu nệ, hờ hững.
Cây ngô đồng toàn thân như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ không động đậy, mắt cũng không dám chớp.
Cây ngô đồng nhỏ ngạc nhiên nhìn vào phòng, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc, "Lão, lão đại?"
"Nhỏ, tiểu Hồng ca ca, Đại Bạch tỷ tỷ, Tiểu Bạch ca ca?"
Giọng nói của cây ngô đồng nhỏ khiến tất cả mọi người hoàn hồn.
Cây ngô đồng xoay cổ, mắt cũng theo đó chuyển động.
Vượt qua người trước mặt, ánh mắt đảo qua tiểu Hồng, Đại Bạch, Tiểu Bạch, Đồ Diệu Ý trong phòng, sau đó lại quay về người trước mắt.
Vẻ ngoài quen thuộc, nụ cười quen thuộc, mặc dù mặt hình như có chút sưng, nhưng thật rõ ràng, quả thực là bộ dạng của Lữ Thiếu Khanh.
Là quỷ hay là người?
Hắn không phải chết rồi sao? Thi biến? Hoàn hồn? Đoạt xá?
Cây ngô đồng khẽ há miệng, còn chưa kịp hỏi, Lữ Thiếu Khanh đã lên tiếng.
"Cây già, ngươi định làm gì?"
"Định chui vào phòng ta làm gì?"
"Lưu manh, đồ lưu manh, giữa ban ngày ban mặt, xông vào phòng soái ca, định làm gì?"
"Ta thấy ngươi không nên gọi là cây ngô đồng, nên gọi cây lưu manh thì hơn."
Má ơi!
Giọng điệu quen thuộc, những lời khiến người ta tức giận, không cần nghi ngờ, gã trước mắt chính là tên khốn kia.
Lữ hán ba trở về rồi.
"Ngươi, chưa chết?" Cây ngô đồng rất khó tin.
Hơn ba trăm năm rồi, xương cốt chắc cũng thành tro bụi rồi chứ?
Sao lại có thể chết mà sống lại được?
Hắn cũng đã xem qua mệnh giản của Lữ Thiếu Khanh, xác định là không khác gì người chết.
"Ngươi mới chết." Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, hắn biết câu hỏi này tiếp theo sẽ có rất nhiều người hỏi.
Nhưng hắn không biết phải giải thích thế nào.
Phong cách bất thường, giải thích kiểu gì đây?
Lữ Thiếu Khanh không giải thích, ngược lại hỏi một cách hung dữ, "Ngươi muốn vào phòng ta làm gì?"
Vẻ mặt cây ngô đồng buồn bực, ta muốn chạy trốn khỏi đây, sao có thể nói ra những lời này chứ.
Cây ngô đồng nhỏ thì nói thẳng, "Thúc muốn cùng ta vào đây xem có đường lui để chúng ta rời đi không."
"Rời đi?"
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh khẽ biến, rồi lập tức tối sầm lại.
Sát khí chợt lóe lên, nhưng rất nhanh, hắn đã thu liễm lại, mỉm cười, nói với cây ngô đồng, "Muốn chạy à?"
"Không dễ thế đâu, giường của ta còn chưa rớt đây, sao có thể để ngươi chạy?"
Giường?
Sắc mặt cây ngô đồng tối sầm, phẫn nộ thở phì phò, "Sao ngươi không chết luôn bên ngoài đi?"
Cây ngô đồng nhỏ vui vẻ nói, "Lão đại, ngươi trở về rồi, chúng ta không đi nữa."
"Đi gì mà đi? Các ngươi có thể chạy được tới đâu?"
"Thế giới cũng thay đổi rồi..."
Thiều Thừa nhìn Ngao Hỗ đang hạ xuống Thiên Ngự phong, cùng với đám kẻ thù đen nghịt phía sau hắn, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nắm chặt tay An Thiên Nhạn bên cạnh, "Nếu không..."
An Thiên Nhạn lắc đầu, nàng mỉm cười, dịu dàng điềm tĩnh, "Ta không đi."
"Bọn tiểu bối còn không đi, ta đi thì còn ra thể thống gì nữa?"
Thiều Thừa muốn để Doãn Kỳ cùng các đệ tử trẻ tuổi theo cây ngô đồng rời đi, nhưng không ai đồng ý.
Thiều Thừa không đi, nàng có đi cũng không có ý nghĩa.
Thiều Thừa mỉm cười, "Vậy thôi, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau."
An Thiên Nhạn nắm chặt tay Thiều Thừa.
Hạng Ngọc Thần cầm kiếm đứng ở phía trước, thân là chưởng môn, hắn không hề lùi bước, cùng đông đảo đệ tử đứng phía trước.
Doãn Kỳ cầm đại kiếm, hung dữ nhìn chằm chằm Ngao Hỗ.
Ngao Hỗ từ trên cao nhìn xuống, hai tay chấp sau lưng, lạnh nhạt nhìn xuống đám người.
Giống như thần linh, khinh miệt nhìn lũ kiến hôi.
"Quỳ xuống, miễn chết!" Ngao Hỗ cất tiếng, âm thanh rất nhỏ, nhưng lại vang vọng giữa đất trời, như tiếng sấm sét.
Đám đệ tử Lăng Tiêu phái mặt trắng bệch, khí tức cường đại quét qua, khiến họ cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
"Nằm mơ!" Hạng Ngọc Thần nghiến răng, quát lớn, "Chỉ có đệ tử Lăng Tiêu phái chiến tử, chứ không có đệ tử Lăng Tiêu phái quỳ xuống..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận