Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2867: Cùng cường giả luận bàn là một kiện làm cho người cảm thấy vui sướng sự tình (length: 6565)

Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, chìa tay về phía Kế Ngôn, "Bồi thường tiền, cho ta một ngàn mấy trăm tỷ tiên thạch là được rồi."
"Ngươi cái tốt không học, cái xấu lại học hết. Ai bảo ngươi đánh nhau rách cả quần áo?"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh quần áo hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện, Ân Minh Ngọc bỗng cảm thấy hơi choáng váng đầu, nàng chỉ vào Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi, y phục của ngươi không phải không hề bị sao?"
"Hỏng thì không được đổi cái khác sao?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, "Ngươi cái này cũng không hiểu à?"
Ầm!
Ân Minh Ngọc ôm đầu, nàng cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Thật sự chỉ là rách quần áo thôi sao?
Ân Minh Ngọc ôm đầu, nàng không muốn nói gì nữa.
Đây là một thế giới không chân thực.
Quản Vọng xông tới, "Mẹ nó, hai người các ngươi đều không sao à?"
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn thì còn có thể nói được, hắn tận mắt nhìn thấy.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh rõ ràng ăn một kiếm của Kế Ngôn, sức mạnh sắc bén vô song không gây cho Lữ Thiếu Khanh nửa điểm tổn thương sao?
Chỉ là rách quần áo thôi à?
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn nói, "Hắn chắc chắn bị thương, còn ta thì không hề hấn gì."
Sau đó quay sang Kế Ngôn, "Ngươi chưa ăn cơm à?"
Quản Vọng im lặng nhìn Kế Ngôn, ngươi có thể chịu đựng được sao?
Kinh ngạc trong mắt Kế Ngôn lóe lên rồi tắt, hắn gật đầu, "So với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn."
"Lần sau ta sẽ tăng thêm cường độ!"
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói, "Ngươi xéo đi, không có lần sau."
"Lão đại!" Tiểu Bạch mang theo cục gạch rơi xuống.
Cùng Tiêu Y mấy người bọn hắn chào hỏi xong.
Ánh mắt dừng trên người Lữ Thiếu Khanh, "Lớn..."
"Lớn cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ánh mắt bất thiện, "Muốn gọi ta đại ma đầu hả? Đừng tưởng ta không biết mấy người các ngươi sau lưng nói xấu ta."
Tiểu Bạch mang theo cục gạch, vội vàng chạy trốn sau lưng Tiêu Y.
"Không có chút lễ phép nào, y như ngươi." Lữ Thiếu Khanh liếc xéo Kế Ngôn.
Kế Ngôn tự động bỏ qua mấy lời vớ vẩn này, hỏi, "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến đây là muốn xem ngươi chết chưa." Nói đến đây Lữ Thiếu Khanh liền khó chịu, "Ngươi cứ đi lên là không thể bớt gây chuyện sao?"
"Cứ thích cùng người ta đánh nhau?"
"Người ta Đọa Thần chọc giận ngươi à? Ăn hiếp kẻ yếu chưa đã, còn đến bắt nạt người mạnh hơn, sao ngươi lại bá đạo như vậy?"
Kế Ngôn lạnh nhạt nói, "Bọn chúng thực lực mạnh, đánh nhau mới có hứng thú."
Quản Vọng nghe xong thì câm lặng, "Không phải chứ? Chỉ vì lý do này?"
Quản Vọng không tin, trước đó hắn còn tưởng Kế Ngôn gây sự với Đọa Thần là vì tiên nhân và Đọa Thần thế bất lưỡng lập.
Còn nghĩ Kế Ngôn quyết chí muốn trục xuất bóng tối, khôi phục Tiên Giới.
Bây giờ xem ra, lý do Kế Ngôn ra tay thật sự giản dị như vậy.
"Không sai, bọn chúng thực lực mạnh hơn tiên nhân một chút."
Kế Ngôn khiến Quản Vọng có chút xúc động muốn rơi lệ, "Nếu là tiên nhân mạnh, ngươi cũng sẽ đi gây sự với tiên nhân sao?"
Kế Ngôn không phủ nhận, "Cùng cường giả luận bàn là một việc rất vui."
Quản Vọng không muốn nói gì nữa.
Nói chuyện với đồ đệ của đại lão thật quá đau khổ.
"Cuồng bạo lực," Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ Kế Ngôn, "Ngươi một ngày không đánh nhau là chết được hả?"
"Không thể!"
Câu trả lời của Kế Ngôn khiến Lữ Thiếu Khanh phát điên, Lữ Thiếu Khanh cào ngực, "Ta thật sự muốn đánh chết ngươi cái tên cặn bã này."
"Vậy thì đánh thêm một trận nữa!" Ánh mắt Kế Ngôn lóe lên nhìn Lữ Thiếu Khanh, như đang nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc, rất muốn lại đánh một lần.
Nhục thân của Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn so với hắn tưởng tượng.
Một kiếm của hắn chém xuống không gây cho đối phương chút tổn thương nào.
Điều này là điều hắn tuyệt đối không ngờ đến.
Sư đệ tiến bộ vượt ngoài dự liệu của hắn.
Kế Ngôn cảm thấy chiến ý trong lòng mình lại một lần nữa dâng lên.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ, "Ngươi cút!"
Tiêu Y cười hì hì đến gần, "Đại sư huynh, tiểu biệt thắng,..."
Dưới ánh mắt sắc bén của Kế Ngôn, Tiêu Y vội vàng đổi giọng, "Còn có rất nhiều việc phải làm đây, luận bàn với nhị sư huynh cũng không vội."
Thôi chết, suýt nữa thì lỡ lời.
Tiêu Y lè lưỡi, lại quay sang nói với Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, huynh đừng có như vậy nha."
"Huynh và đại sư huynh lâu ngày không gặp, mọi người..."
Hai người các ngươi lâu ngày gặp lại như đôi tân hôn, nhiều người ở đây như vậy, bớt rải "cẩu lương" lại chút đi.
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí đấm tới, nắm tay to như cái nồi đất như một mặt dây chuyền đánh vào mặt Tiêu Y khiến cô nàng rưng rưng nước mắt.
"Trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy hả?" Lữ Thiếu Khanh mắng, "Cả ngày nghĩ những thứ này, cho ta viết kiểm điểm."
"Viết ít hơn mười vạn chữ, ta đánh chết ngươi."
Môi Tiêu Y lập tức mím chặt lại, còn chưa kịp biện hộ thì đã nghe Kế Ngôn nói, "Mười vạn chữ ít quá, hai mươi vạn chữ đi."
"Lên trên lâu như vậy, thực lực vẫn giậm chân tại chỗ, mất mặt!"
Tiêu Y lập tức nước mắt lưng tròng, môi càng mím chặt hơn.
Ta biết ngay là thế mà.
Không còn cách nào, vì ân ái của hai người các ngươi, ta chỉ có thể làm con chó bị giết, giết ta, cho các ngươi có hứng thú.
Lữ Thiếu Khanh rất tán thành, "Nên cho nàng đi bế quan tu luyện, khi nào đạt đến Tiên Quân thì mới được ra ngoài, để tránh cho làm chúng ta mất mặt."
Tiêu Y run rẩy trong lòng, vội vàng kêu lên, "Đại sư huynh, nhị sư huynh, ta vẫn luôn chăm chỉ tu luyện mà, thật đó, không tin thì hai huynh hỏi quản gia đi."
"Quản gia, ta đi theo huynh cũng có tu luyện, đúng không?"
Cô nàng điên cuồng nháy mắt ra dấu với Quản Vọng.
Nếu như không được đi theo Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh, thì cô nàng chỉ muốn chết quách cho rồi.
An phận ngồi xuống, chăm chỉ bế quan tu luyện hoàn toàn không phải cuộc sống mà cô nàng muốn.
Đi ngao du bên ngoài, trải qua nhiều sự việc, cô nàng cũng có thể nâng cao thực lực rất tốt.
Quan trọng nhất là, không cần phải nhàm chán như vậy.
Tiêu Y hận không thể khiến bản thân mình trông càng đáng thương hơn.
Vì các ngươi, ta đã bỏ ra cái giá quá lớn rồi.
Cái này cũng không cho ta đi theo các ngươi, đúng là quá vô lý mà.
Quản Vọng quay mặt đi chỗ khác.
Có việc tìm quản gia, không có việc gì thì thôi.
Ta cái lão già này tốt nhất là đừng dính vào.
Thấy Quản Vọng không giúp mình, Tiêu Y lập tức tự cứu, "Đại sư huynh, nhị sư huynh, tiếp theo hai huynh định làm gì?"
Đổi chủ đề đi, quấy cho nước đục, để bọn họ quên đi những lời đã nói trước đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận