Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1370: Không phải chỉ mấy con quái vật thôi sao

Chương 1370: Không phải chỉ mấy con quái vật thôi saoChương 1370: Không phải chỉ mấy con quái vật thôi sao Tương Tỉ Tiên nghiêng đầu một cái, khí tức trong người trì trệ, nàng ta suýt chút nữa ngã từ trên trời xuống.
Trong một nháy mắt như vậy, Tương T¡ Tiên đã có ý định xoay người rời đỉ, mặc kệ sống chết của Lữ Thiếu Khanh.
Bị người ta truy sát như vậy mà vẫn còn mạnh miệng.
Là do sĩ diện hay là định làm gì?
Tương Ti Tiên nhìn đám quái vật sau lưng vật gầm thét truy sát Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng vẫn cố nén chửi thề trong lòng vung trường kích ra nhắm chuẩn một con quái vật công kích.
Tương Tỉ Tiên chẳng qua chỉ là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng một, mặc dù chiếm tiện nghi đánh lén nhưng cũng không thể thuận lợi đánh giết quái vật, ngược lại còn khơi dậy lửa giận của quái vật.
"GừI"
Con quái vật thấy không đuổi kịp Lữ Thiếu Khanh thì lại lao về phía Tương Tỉ Tiên.
"Kengl"
Ngay vào lúc quái vật rời khỏi đội ngủ, một vòng kiếm quang hiện lên, quái vật bị đánh thành hai nửa.
Lữ Thiếu Khanh cầm kiếm đứng đó, oai hùng suất khí: "Đừng chạy! Các ngươi đều là của tai"
Tuy nhiên một khắc sau hắn lập tức xoay người chạy: "Các ngươi đều đừng chạy, các ngươi đều là của ta."
Hắn còn không quên nói với Tương Tỉ Tiên một tiếng: "Trở về, đừng đến tham gia náo nhiệt, sao ngươi không nghe lời giống gia gia ngươi vậy?"
Vãi!
Tay Tương T¡ Tiên run lên có loại kích động muốn cầm trường xích trong tay nện lên đầu Lữ Thiếu Khanh.
Tới giúp ngươi, ngươi lại không lĩnh Tình như vậy.
Cuối cùng Tương Tỉ Tiên thở phì phò trở lại bên cạnh Tiêu Y.
Tả Điệp lập tức an ủi Tương Tỉ Tiên: "T¡ Tiên tỷ tỷ, không cần phải để ý đến hắn, hắn muốn chết thì để hắn đi chết đi"
Trong lòng Tương T¡ Tiên phiền muộn, ta cũng đâu muốn để tâm đến hẳn.
Nhưng trên người hắn có đồ. "Ta không thể để cho gia gia thất vọng."
Tiêu Y cũng khuyên Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, Nhị sư huynh tự có chừng mực."
"Nhị sư huynh nói xử lý bọn chúng thì sẽ xử lý bọn chúng, chúng ta đứng xem là được rồi."
Lời này Tả Điệp nghe vào tai thì lập tức mọc kén, không vui nói: "Đến lúc này rồi muội còn tin hắn? Hắn tẩy não muội rồi à?"
"Giờ mấy chục kẻ địch Nguyên Anh kỳ đang đuổi giết hắn, hắn có thể chạy trốn coi như hắn lợi hại lắm rồi. Hắn còn có thể phản kích sao?"
Tương Tỉ Tiên cũng là lắc đầu, nói với Tiêu Y: "Y muội muội, muội đừng quá ôm lòng tin vào Mộc công tử, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng thôi! Đến lúc đó..."
Tương T¡ Tiên siết chặt trường xích trong tay, ánh mắt rơi lên người Lữ Thiếu Khanh ở phía xa.
Trong mắt lộ ra kiên quyết, thật sự đến lúc đó, nàng ta sẽ liều chết bảo vệ Lữ Thiếu Khanh để Lữ Thiếu Khanh chạy trốn.
Cho dù có phải trả giá bằng tính mạng của nàng ta thì nàng ta cũng sẽ không nhíu mày.
Dừng lại một chút, Tương T¡ Tiên nói với Tiêu Y: "Y muội muội, đến lúc đó muội khuyên Nhị sư huynh muội một chút, đừng để hắn cô phụ chúng ta."
Không đợi Tiêu Y kịp nói gì, Tả Điệp phát hiện có gì đó không bình thường.
"Hắn, hắn muốn làm gì?"
"Sao hắn lại đi vòng lại?" Tương T¡ Tiên và Tiêu Y ngẩng đầu lên thấy Lữ Thiếu Khanh phía xa quay đầu lại, dưới công kích điên cuồng xuyên thẳng vào trong đám quái vật, mang đám quái vật một lần nữa quay về.
Trong mắt ba người, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt biến mất.
Vào lúc ba người còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện sau lưng các nàng.
"Móa nói"
"Đau chết mất!"
Ba người bị giật nảy mình, quay đầu mới phát hiện Lữ Thiếu Khanh đã xuất hiện sau lưng các nàng, đang sửa sang lại quần áo của mình.
Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh rất thảm, bị mấy chục Nguyên Anh kỳ liên thủ vây công, cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không chống đỡ nỗi. Quần áo rách rưới, thủng lỗ to nhỏ như bị phong hóa cả trăm năm.
Nhục thân cường hãn, nhưng vẫn xuất hiện những vết thương lớn nhỏ, khóe môi còn dính vết máu tươi.
May là cốt truyện của hắn không hợp lế thường, sương mù màu đen không gây ra uy hiếp đối với hắn cho nên hắn mới có thể kiên trì chống đỡ tới bây giờ. Nếu đổi lại là người khác thì đã thành cặn bã lâu rồi.
Lữ Thiếu Khanh xoa vết thương, nghiến răng: "Đau chết mất."
Tiêu Y lo lắng hỏi: "Nhị sư huynh, huynh bị thương à?"
"Quái vật phải làm sao bây giờ?"
"Trộn salad!" Lữ Thiếu Khanh thuần thục lấy ra một bộ y phục, bĩu môi: "Chẳng phải chỉ mấy con quái vật thôi sao? Sợ cái gì?" Tả Điệp không nhịn được nữa, đến lúc này, còn muốn khoác lác sao?
Tương Ti Tiên cũng thở dài: "Mộc công tử, ngươi và Y muội muội rút lui trước đi, để ta giúp ngươi ngăn cản bọn chúng."
Xa xa nhóm quái vật đã gầm thét muốn đánh về phía này, sương mù màu đen phô thiên cái địa, hóa thành các loại vũ khí đánh tới.
Thậm chí, bọn chúng dựa vào nhục thân cường hãn, đánh vỡ không khí, như một viên đạn pháo lao đến, hận không thể tung cho Lữ Thiếu Khanh nhão nhoẹt.
Một khắc sau bọn chúng sẽ giết đến trước mặt họ, Tương Tỉ Tiên cắn răng một cái, hạ quyết tâm tất chết, lúc chuẩn bị lao ra nàng ta lại bị Lữ Thiếu Khanh đè bả vai xuống.
"Đã bảo ngươi đừng tham gia náo nhiệt sao ngươi cứ không nghe lời vậy?”
Khí tức Tương Ti Tiên trì trệ, trong lòng tức giận.
Đến lúc này rồi mà còn không làm gì sao?
Chẳng lẽ cứ như vậy ngoan ngoãn chờ chết?
Còn chưa đợi Tương T¡ Tiên lên tiếng, bỗng nhiên quang mang màu trắng sáng lên, xông lên trời, tựa như mặt trời bạo tạc, quang mang màu trắng chiếm cứ toàn bộ thế giới.
Giữa thiên địa là một mảnh trắng xoá, một cỗ khí tức cường hãn từ dưới đất bộc phát.
Một cái đại trận chậm rãi xuất hiện, đại trận tản ra bạch quang chói mắt, sáng chói bản ra bốn phía, quang mang vạn trượng. Nó như một bảo vật thai nghén dưới mặt đất ngàn năm, vào thời điểm mấu chốt, phá đất lao ra.
Đại trận chiếm diện tích trăm dặm, trận văn cổ xưa phức tạp lấp lóe, chung quanh có vô số trận pháp cấp thấp bảo vệ, như binh sĩ trung thành đang bảo vệ tướng soái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận