Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 535 - Ta là người yêu hòa bình



Chương 535: Ta là người yêu hòa bìnhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh đấm ngực dậm chân, không ngờ khôi giáp không đáng chú ý này lại là linh giáp tứ phẩm.Ít nhất cũng phải giá trị mười mấy vạn viên linh thạch giờ lại bị một kiếm của hắn bổ hỏng mất.Sau khi đau lòng một lúc Lữ Thiếu Khanh mới thở dài một hơi, tiện tay ném thi thể Loan Tuấn đi.Sau đó tay trái của hắn dùng sức, trường kiếm đoạt được vang lên tiếng gãy, một cỗ linh khí vô hình tuôn ra sau đó chui vào trong Mặc Quân kiếm.Lữ Thiếu Khanh hơi tò mò, Mặc Quân kiếm cũng có năng lực thôn phệ à?Lữ Thiếu Khanh lật nhìn một hồi, nhìn thấy Mặc Quân kiếm không bị ảnh hưởng gì thì không thèm để ý nữa.Hắn gãy Mặc Quân kiếm một cái, quát: “Sau này bỏ sức một chút, nếu không đừng mong ta cho ngươi ăn.” Mấy chục vạn linh thạch đấy.“Keng.”Mặc Quân kiếm chấn động một chút, một cảm xúc vui sướng phát ra.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên bốn người Úc Linh, lộ ra sát ý.Không nói hai lời, hắn từ trên trời giáng xuống đánh về phía bọn Úc Linh.Kế Ngôn không có ý định xuất thủ, làm sư đệ hắn chỉ có thể diệt cỏ tận gốc, giết chết những tên gọi là ma tộc này.Muốn gây rắc rối cho hắn? Mấy tên tiểu cường các ngươi chết hết cho ta.Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hung ác, với hắn mà nói, chỉ cần là kẻ địch gây phiền phức cho hắn thì đều phải chết.Trong tầm mắt mấy người Úc Linh, Lữ Thiếu Khanh như tiên nhân trên trời hạ phàm mang theo sự giáng lâm kinh khủng.Kiếm quang kinh khủng che lấp mặt trời, vô số hỏa diễm tựa như từ trong hư không nhảy ra.Từng đóa từng đóa hỏa diễm như đóa hoa tiên diễm, kiều diễm ướt át, từng đạo kiếm ý như rắn độc tàn nhẫn, trí mạng khát máu.Đội trưởng Úc Linh cầm đầu cảm nhận được kiếm ý khủng khiếp liền kinh ngạc đến mức hoa dung thất sắc, kêu to lên: “Tránh ra, mau tránh về trong trận pháp.”Úc Linh không hề có ý định chống cự gì, quá mạnh.Một kiếm diệt Loan Tuấn, tay không bẻ gãy trường kiếm tứ phẩm, tuyệt đối không phải Nguyên Anh kỳ bình thường.Nàng ta chỉ hận ban nãy mình không ngăn cản Loan Tuấn cho nên đã trêu chọc phải tồn tại khủng bố như vậy.Những người khác mặc dù cuồng ngạo nhưng đối mặt với một kiếm này, tâm trạng của bọn hắn chẳng khác Úc Linh là mấy.Thật là đáng sợ.Nhưng một kiếm này của Lữ Thiếu Khanh tới quá nhanh, ngoài Úc Linh ba người khác đã chậm một trước, bị kiếm quang của Lữ Thiếu Khanh bao phủ ngoài đại trận.“A!”Ba tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, khí tức của ba Tra Khê, Tang Cát Cát biến mất, cùng rời đi theo Loan Tuấn.Úc Linh bị dọa đến mức toàn thân run lên, tê cả da đầu, sau lưng nàng ta là lửa cháy ngập trời, từng đạo kiếm ý hủy diệt thiên địa, thề phải hủy diệt nàng ta.Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh trốn trong đại trận thì ánh mắt lóe lên tia độc ác, dự định hủy luôn cả trận pháp này.Nhưng mà lúc này, pho tượng trong trận pháp một lần nữa hiển lộ ra, quang mang màu đỏ sậm chợt lóe lên, giữa trời đất khôi phục lại bình tĩnh.Một kiếm của Lữ Thiếu Khanh đều bị hấp thu vào trong pho tượng.“Ông trời ơi!”Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Pho tượng này rốt cuộc là thứ gì?”Lần đầu tiên Lữ Thiếu Khanh gặp pho tượng quỷ dị như vậy, khiến người ta cảm thấy giống như một người sống vậy.Rõ ràng là hạch tâm của trận pháp nhưng lại có thể có công năng như vậy.Là tông sư trận pháp nhưng hắn cũng không làm được điểm này.Lữ Thiếu Khanh xông đến nói với Kế Ngôn: “Đánh nó cho ta.”Ngôn lắc đầu, trong ánh mắt có mấy phần hứng thú: “Thực lực người chế tác ra pho tượng còn mạnh hơn cả Hóa Thần.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe thấy câu này thì không nói hai lời một lần nữa phóng tới chỗ trận pháp, sát ý như thủy triều tràn khắp cả bầu trời.Quản Đại Ngưu cảm nhận được cỗ sát ý này, trong lòng run rẩy, cái này, chuyện này quá đáng sợ, tên này định làm gì vậy?“Hắn, hắn muốn làm gì?”Quản Đại Ngưu không biết vì sao Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên nhiệt tình như vậy.Ban nãy hắn còn la hét mau chóng rời khỏi nơi này, có thể chạy bao xa thì chạy bấy xa không thể dính vào chuyện này khiến Quản Đại Ngưu một lần nữa cho rằng Lữ Thiếu Khanh là kẻ nhát gan nhất, sợ phiền phức nhất, sợ chết nhất trên thế giới này.Vậy mà bây giờ, Lữ Thiếu Khanh sát khí sôi trào, sát ý đầy trời đủ để hù chết mấy bạn nhỏ.Kế Ngôn không nhịn được, hiểu ý cười một tiếng, nói khẽ: “Hắn đang muốn nhanh chóng bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.”Kế Ngôn hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cũng phát giác được sự kinh khủng của pho tượng, đây tuyệt đối không phải là thứ Hóa Thần có thể chế tác được.Tồn tại cảnh giới Hóa Thần đã đủ khiến Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía, đi ngủ cũng không an ổn. Nếu một người còn mạnh hơn Hóa Thần lại đến chẳng phải sẽ dọa chết hắn sao?Nếu như đã xuất thủ, gây thù chuốc oán với ma tộc rồi vậy thì phải mau chóng giết ma tộc trước mặt, phá hỏng đại trận để tránh sau này liên tục có những kẻ mạnh hơn xuất hiện.Nhưng, nào có đơn giản như vậy. Trong lòng Kế Ngôn thầm nghĩ.Lữ Thiếu Khanh mặt mũi tràn đầy sát khí đi tới, nhìn chằm chằm Úc Linh trốn trong đại trận.Úc Linh ẩn nấp dưới khôi giáp trong lòng rụt rè, sắc mặt trắng bệch.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, nàng ta cảm thấy Lữ Thiếu Khanh mới thật sự là ma tộc, ánh mắt lạnh như băng, khí tức kinh khủng, không để cho nàng ta dám hành động thiếu suy nghĩ, càng thêm không dám bước ra khỏi đại trận một bước.Lữ Thiếu Khanh muốn đi vào, nhưng nhìn pho tượng có chút phát ra ánh sáng, hắn không dám.Biểu hiện của pho tượng không giống như vật đã chết.Hắn dám vào, nói không chừng sẽ bị pho tượng giết chết.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Úc Linh một hồi, bỗng nhiên sát khí rút đi, biến hóa nhanh chóng khiến người ta một lần nữa tưởng rằng mình bị ảo giác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận