Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1145: Thành người một nhà là được rồi

Chương 1145: Thành người một nhà là được rồiChương 1145: Thành người một nhà là được rồi
"Ta giống loại người ham giết chóc lắm sao?" Lữ Thiếu Khanh trừng nàng một chút: "Nhà bọn họ có Hóa Thần, ta dám làm thế sao?"
Cho nên, Hóa Thần cái gì đó, ghét nhất.
"Đến lúc đó, Nhị sư huynh ngươi thật sự muốn đi theo bọn hắn đi gặp đại trưởng lão Hóa Thần sao?" Tiêu Y rất hiếu kỳ, Nhị sư huynh không đứng dưới tường sắp đổ sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không đi, ai, thật sự là phiền phức chết đi được."
Đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn đi gặp người gọi là đại trưởng lão. Tôn tại Hóa Thần, chưa từng gặp mặt, hỉ nộ vô thường, có trời mới biết sau khi gặp mặt sẽ xảy ra chuyện gì?
Có thể không gặp thì không gặp, mọi người cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, vĩnh viên không gặp nhau mới là phương thức tốt nhất.
"Nhưng bọn hắn đi theo như vậy, làm thế nào để thoát khỏi bọn hắn đây?"
Câu hỏi của Tiêu Y khiến Lữ Thiếu Khanh khó chịu muốn chết, ngay cả viên linh đậu trong miệng dường như cũng mất đi Hương vị.
"Đừng hỏi nữa, để cho ta bình tĩnh."
Tiêu Y lại không thức thời, tiếp tục xích lại gần một chút, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, thực ra ta có một cách"
Đôi mắt to của Tiêu Y lóe lên, lóe ra †ia sáng trí tuệ tựa như thiếu nữ cơ trí. "Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nhìn qua Tiêu Y, trong ánh mắt mang theo hiếu kì: "Kẻ ngốc như muội thì có biện pháp gì?"
Chẳng lẽ kẻ sĩ ba ngày không gặp. nhau phải rửa mắt để nhìn đấy chứ?
Sư muội mình hai năm nay ra ngoài xông xáo đã trở nên thông minh rồi.
Lữ Thiếu Khanh vui mừng, thế thì tốt quá.
Sư muội thành phượng, sư muội trở nên thông minh, trở nên lợi hại, hắn làm sư huynh chẳng phải có thể được hưởng phúc sao?
"Nói thử đi, muội có cách gì?" Lữ Thiếu Khanh cười khích lệ nói: "Gặp chuyện biết suy nghĩ, đây là tiến bộ rất lớn, không tệ, không tệ."
Được Lữ Thiếu Khanh khen ngợi, Tiêu Y cười càng thêm vui vẻ. Nàng không ngừng cười khì khì, nói ra cách của mình: "Nhị sư huynh, huynh sợ gia gia của T¡ Tiên tỷ tỷ sẽ gây bất lợi cho huynh sao?”
"Thực ra chỉ cần ông ấy trở thành người của mình thì điều huynh lo lắng sẽ không còn nữa đúng không?”
"Ừm!" Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh có vài phần bất thiện, hắn chịu đựng, tiếp tục hỏi: "Làm thế nào để ông ấy trở thành người một nhà?”
Trong đôi mắt trong trẻo bao hàm gan to bằng trời, trong cơ trí mang theo ngu xuẩn, Tiêu Y nháy mắt mấy cái, nói ra biện pháp của nàng: "Rất đơn giản, Nhị sư huynh, huynh thu Ti Tiên tỷ tỷ đi."
"Mặc dù T¡ Tiên tỷ tỷ không xinh đẹp bằng Hạ Ngữ tỷ tỷ, Vân Tâm tỷ tỷ nhưng cũng không kém, rất ưa nhìn, rất mang dáng dấp của hiền thê lương mẫu." "Huynh thu T¡ Tiên tỷ tỷ như vậy không phải sẽ thành người một nhà với đại trưởng lão sao?"
Tiêu Y nói, nói, bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí lạnh.
Nàng đang nói năng hăng say cuối cùng cũng kịp phản ứng, hoàn hồn.
Tiêu Y lập tức ho khan nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị, Nhị sư huynh, ta chỉ đùa chút thôi."
"Nói đùa?" Lữ Thiếu Khanh cốc đầu Tiêu Y: "Muội còn nói người ta não tàn, ta thấy muội mới não tàn ấy, não của muội bị úng chết rồi."
"Muội bao nhiêu tuổi sao? Sao khi nào cũng nghĩ những chuyện này."
Lữ Thiếu Khanh quát lên với Kế Ngôn: "Đánh chết muội ấy đi, ta không muốn có một sư muội đầu chứa đầy vàng này." "Mang theo sư muội thế này ra ngoài quá mất mặt."
Kế Ngôn trầm mặc một lát, giọng nói chậm rãi truyền đến: "Đánh đi."
Thân hình Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ mặc dù khổng lồ nhưng tốc độ không hề yếu.
Biết phụ mẫu mình nguy cơ sớm tối, trên đường chở Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh đi đều phi nước đại, đi cả ngày lẫn đêm, rất nhanh đã tới gần bộ tộc Gia Đức.
"Gừ!"
Hồn Thạch Giáp Thú nhỏ gầm nhẹ về phía bộ tộc Gia Đức, âm thanh tràn đầy kích động, phẫn nộ.
Chân sau không ngừng ma sát trên mặt đất, như hận không thể lập tức xông lên.
Tiêu Y nằm trên lưng Hồn Thạch Giáp Thú, hai tay giữ lỗ tai, động tác này của nàng ta đã kéo dài mấy ngày.
Ngày đó sau khi nói sai nàng ta đã bị Nhị sư huynh trừng phạt như vậy.
Tiêu Y nghe thấy tiếng Hồn Thạch Giáp Thú gầm nhẹ, nàng ta vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, Tiểu Thạch Đầu nói phụ mẫu nó còn sống."
"Còn sống thì còn sống, gấp cái gì?"
"Còn nữa, đặt lại tay."
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía xa, nhìn theo hướng bộ tộc Gia Đức.
Cho dù là cách vài dặm, âm thanh ồn ào từ bộ tộc Gia Đức vẫn có thể truyền tới nơi này.
Đây là một bộ tộc lớn, nhân số hơn vạn, sống dựa núi, vị trí ngay bên cạnh rừng đá.
Bên trong có một con sông đi xuyên qua bộ tộc, nước sông đục ngầu, không khác gì lắm so với dòng sông bẩn kiếp trước Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy.
Môi trường chung quanh cũng không tốt lắm nhưng cũng có không ít thực vật và cây cối màu xanh, nơi xa còn có một rừng cây, cây cối có xanh tươi, có khô héo.
Nơi này cũng được coi là một ốc đảo, có rừng cây và bãi cỏ hiếm thấy, còn có cả nước sông, môi trường sống cũng tạm được, so với bộ tộc Khê Bích và bộ tộc Định Ất lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Thần thức khẽ quét qua, rất mau chóng tìm được hai con Hồn Thạch Giáp Thú to lớn.
Dáng vẻ của chúng vô cùng chật vật, cơ thể cao lớn nằm rạp trên mặt đất, vết thương trên người chồng chất, máu tươi chảy ròng ròng, trạng thái rất kém.
Chung quanh là một đám nhân loại vây quanh, chỉ trỏ hai con Hồn Thạch Giáp Thú, thậm chí không ít người hai mắt tỏa ánh sáng.
Hai con quái thú to lớn như vậy, huyết nhục trên đó đủ để người bộ tộc bọn hắn ăn được mười ngày nửa tháng.
"Mộc công tử!" Tương T¡ Tiên xuống tới, hiếu kì nhìn thoáng qua Tiêu Y vẫn nắm chặt hai tai.
Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận